Buổi trưa nhận được
dòng tin là “cho anh ít thời gian suy nghĩ”. Hạn là một tuần. Nó phấn khởi, chạy xuống nhà đánh răng, rửa mặt
rùi mở máy lên ghi ghi chép chép cho bài tiểu luận. Đầu óc nó nhức như búa bổ
mà nó vẫn cố gắng cầm cự đến 5h chiều, viết được đôi trang…..nó lại nhớ anh, chẳng
biết anh thi cử thế nào? Thế là đánh vật với lý trí, mình có nên nhắn tin cho
anh, có nên phiền anh mãi không hay để anh yên, để anh bình tâm lại…..suy nghĩ
thế….nhưng có một cái gì đó thôi thúc nó, bắt nó phải làm…..nó nhắn tin cho anh….Khi
một người bị đau, thì giường như nỗi đau này chưa vơi thì nỗi đau khác lại chòng
chất, anh bảo cần 1 tuần suy nghĩ, mà khi chưa kết thúc 1 ngày thái độ của anh
gần như nói lên được quyết định của anh…. Nó đau khổ quá….!!!
Trời ơi, nó phải làm
gì để tâm hồn nó lắn lại, đừng mãi như thế này….. có ai làm ơn chỉ hộ cách cho
nó không? Nó câm ghét bản thân mình, sao mà sống quá nặng trong tình cảm, người
sống bằng tình cảm mà thiếu lý trí ngự trị thì sẽ rất khổ…. Nhỏ bạn nó để dòng
trạng thái trên yahoo, “bạn tui ơi, cố lên nhé” nó đọc mà phát khóc, môi run
lên bần bật, từng cơn nghẹn ngào…..
Đã mấy ngày bụng nó chẳng
bỏ được thứ gì vào ngoài bờ môi nó nếm những giọt nước mắt mặn chát của nó rơi….
Tự kỷ ư? Sao nó lại như vậy? nhỏ bạn chạy qua thăm, 8 chuyện cho nó đỡ buồn, mà
họ đâu biết khi nó càng nhận được sự quan tâm từ nhiều người mà mất đi sự lo lắng
của một người nó càng hụt hẫng, đau khổ, tuyệt vọng hơn….
Dằn lòng lại nào nó
nhé! Đừng bao giờ quấy rối cuộc sống của anh nữa….. hãy xem mi và anh là những mãnh
vỡ trong cuộc đời này, những con người không có được tình yêu trọn vẹn, có
duyên mà không có nợ…. nước mắt ơi, ta xin mi đừng tuôn nữa được không? Ta mệt
mỏi lắm rồi, nước mắt cứ nhạt nhòa làm ta chẳng thiết sống nữa….. lòng ta đau
hơn anh tưởng, hơn cả ta nghĩ và hơn cả mọi người xung quanh ta nghĩ….. liệu chết
đi nó sẽ thế nào? Chắc sẽ không đau lòng, thôi không khóc nữa, một cách giãi
thoát tốt, nhưng nếu như thế thì đổi lại
bao nhiêu người sẽ khóc, bao nhiêu người sẽ đau lòng vì ta??? Bao nhiêu người sẽ
hụt hẫng vì ta….. Làm ơn , ai đó …hãy cho ta biết được không????
Dòng tin nhắn nó đã dốc
hết sức lực tàn cuối cùng của mình mà viết “ừm.sẽ không bao giờ nói nữa. Mình dừng
lại ở đây H nhé!”. Anh có biết là nó đau như thế nào không? Vậy là cái hi vọng
nhỏ nhoi cuối cùng loe lói đã vụt tắt, tắt lịm cũng như chính anh đã dập tắt đi
cuộc đời của nó….
Anh T ơi, tự dưng giờ
này nó lại nhớ đến anh? Gương mặt thiểu não của anh cứ vùn dậy trong tâm trí
nó, vậy mà biết bao năm qua nó vô tư đến độ không chút xiu lòng khi nhìn thấy
anh? Chắc là anh đau lòng lắm khi nó vô tình với tình cảm của anh như thế! Nó
khâm phục anh, anh rất mạnh mẽ, anh vẫn sống và thậm chí vẫn sống tốt trước mặt
nó….còn nó….nó sụp đỗ, nó muốn chôn vùi đi những kỉ niệm, chôn vùi đi quá khứ….và
trốn tránh hiện tại đau lòng….. Nó xin lỗi anh rất nhiều, hỡi những người bất hạnh
đã gửi yêu thương cho nó mà không được đáp lại, nhận nơi nó một lời chân thành
tạ lỗi…..
Gấu ơi! Có lẽ mầy nói
đúng. Chẳng phải là họ tức, họ giận vì bản tính của tao, mà thực sự họ muốn
chia tay tao mầy à! Họ đã có chuẩn bị từ trước, họ đã nghe được những lời
khuyên từ những người từng trải, họ không còn là tình yêu của tao nữa….. Gấu à,
tao phải làm gì bây giờ đây???? Tao tuyệt vọng lắm, sao đối với chuyện của tất
cả mọi người tao sáng suốt còn riêng chuyện của tao nó cứ tối như đêm 30 là
sao???? Thượng đế ơi, người nghiệt ngã với con quá. Người tình cờ mang anh đến
bên đời con, rồi người lại đẩy anh ngày một rời xa cuộc đời của con, để lại sau
mỗi bước đi của anh, chính là những giọt nước mắt của con, cuộc đời con giờ đây
toàn giông bão, toàn nước mắt…. Mẹ ơi, con muốn ôm mẹ vào lòng mà khóc quá, lâu
rồi con gái mẹ không yếu đuối thế này, ngay cả những khi Ba của con ngã ngụy,
sau lúc ấy lý trí con mạnh mẽ thế không biết, con gòng gánh tất cả, con không quỵ lụy, yếu đuối như
hôm nay….mẹ ơi con cần mẹ, con cần cái vuốt tóc của mẹ “thôi nào con gái, mạnh
mẽ lên rồi mọi chuyện sẽ qua”….. cả nhà thân yêu ơi hãy giúp con gắng gượng mà
bước tiếp, con sợ rồi mình sẽ ngã và mãi mãi ra đi….TRời ơi?? Tôi phải làm gì
đây ông nói đi? Làm gì để ông để tôi bình yên mà sống tiếp????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét