Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Nước Mắt Em Rơi....

Ghi được dòng cảm xúc "nước mắt em rơi" cũng là khi em đang khóc anh à. Ngồi một mình trong căn phòng em đọc đi đọc lại những dòng nhật ký, gậm nhấm những nỗi đau mà em đang nặng mang, em nhớ anh lắm....và đau rất nhiều vì ah...
Nhớ anh, để rồi mỗi khi nhớ anh em bật khóc, khóc bất kể ngày đêm, khóc bất kể khi nào. Em khóc, khi hôm nay buổi sáng thứ 2 kể từ khi anh nói ra sự thật đau lòng ấy, em đến trường, nhưng hôm nay em đổi chổ học, em học ở trung tâm trên đường Trần Văn Hoài, nhìn thấy con hẻm 15, lối vào nhà anh em lại nghẹn ngào, tim em nó làm sao ấy. Đứng mãi ở chân cầu thang, em lau không biết bao nhiêu là nước mắt, em đã cố bảo là hi vọng em sẽ vượt qua, sẽ cố gắng để anh yên lòng, thế mà em làm không được. Tuy xa nhau, tuy là anh muốn kết thúc, nhưng em nghĩ, chắc trong gian phòng bé nhỏ của anh, anh cũng đang dày vò đau khổ và lo lắng cho em, hay anh đang cố tìm quên đi tất cả bên men rượu, bên điếu thuốc lá, hay ly cà phê nhạt....
....
Xa anh chỉ mấy hôm thôi mà sao em nhớ anh quá, nỗi nhớ cứ quay quắc trong em, em đã trách mình, đã tự trách mình biết bao, em đã quá ít kỷ, quá nhỏ nhen khi làm anh thêm ngộp thở, em buộc anh phải suy nghĩ mọi thứ trong lúc anh đang mùa thi cử, em khờ quá phải không anh. Thật tình em không muốn, em xin lỗi anh. Mong anh hãy hiểu cho em, cái cảm giác anh mang lại sao mà nó đau quá, nó quá sức chịu đựng của em anh à. Lúc nào em cũng muốn ngã..... em chênh vênh..... lắm....!!!
Tại sao anh lại như thế chứ.... chỉ còn 1 môn nữa là em đã nghỉ học, sẽ chuẩn bị đi thi.... và làm đề tài thực tập, thế mà em đã nợ những 2 môn trong mấy hôm không đến lớp. Hưng ơi! xin anh một lần, một lần trong đời anh hãy gọi cho em, cho em một cơ hội để được quan tâm anh được không? Em biết trái tim anh cũng đau khổ cơ mà.....Anh đừng bóp chết cuộc đời em như thế.....
Em kiệt sức, mệt mỏi, bỏ học giữa buổi giải lao. Đậu xe trước con hẻm 15 mà nhìn mãi về một hướng. Em ước, được một lần nhìn thấy anh, được một ôm lại con người anh, một  lần thôi là quá đủ.....cho một đời em nhớ, một đời tiếc thương....
Buổi chiều em chẳng buồn đi học, nhưng nằm suy nghĩ, biết đâu em sẽ bắt gặp cái hình bóng em từng và rất yêu thương trên con đường ấy, thế là động lực mạnh mẽ thôi thúc em đến lớp. Đứng ngoài hành lang tầng 2 em cũng không quên dõi mắt về phía đó, nhưng em buồn, thứ mà em mong sao chẳng bao giờ em nhìn thấy, cái gì người ta càng ước thì lại càng khó có được trong đời...phải không anh???
Sáng nay, 9h có lịch hẹn với Bác sĩ, thế là em đã không đi, em bỏ tất cả.... đau khổ khi xa anh làm cho em chẳng thể nghỉ được điều gì tốt đẹp, chiều trên đường về lại bắt gặp một tai nạn giao thông và thế là em lại khóc....em quẩn trí thật rồi....
Và bây giờ em lại khóc khi nhớ đến đôi mắt buồn của anh, em cô đơn lắm anh biết không? em cứ đau nhưng cứ mong một tuần trôi qua, em cứ mong đến ngày ấy anh sẽ gọi cho em, sẽ đừng làm tim em tan nát, dù đó chỉ là một lời nói dối để em vượt qua lúc khủng hoảng tinh thần, để em có thể bước tiếp mà đi, tiếp tục chuyện học..... Những tâm sự mà em riêng mang, sẽ chẳng bao giờ anh biết.....
"Có thể. . . . . Sẽ không thể nào biết được. . . . lý do vì sao có một người YÊU anh. . .? Vì tình yêu thật sự không tồn tại lý do! Yêu - Đơn giản là Yêu...thế nhưng..... qua cách "họ" RA ĐI. . . ta sẽ hiểu... Họ đến với ta vì điều gì...??".....Anh đã đến với em vì lẽ gì hỡi anh??? Đáng lẻ ra khi anh đến bên em bằng nụ cười, thì anh cũng nên làm sao để khi anh ra đi khỏi cuộc đời em, đừng để em khóc chứ! Anh chỉ nghĩ cho anh, anh mong anh học tốt, anh muốn mình chấm dứt, muốn xa em. Vậy còn em? Có bao giờ anh nghĩ điều đấy sẽ hoàn toàn làm thay đổi cuộc đời em????...."Giết chết em???
....

Tối hôm trước đi xem phim, em lật đật nhớ lại cái ngày anh  và em hẹn hò, xem phim trong trường anh. Lúc anh nắm tay em sao mà nhẹ nhàng, sao mà hạnh phúc đến thế dù đôi tay em không mượt mà, không mềm mại như người ta.....Em cảm nhận được sự đấu tranh tư tưởng của anh khi làm cái điều ấy, nắm lấy tay em. Vậy thì anh có bao giờ đấu tranh tư tưởng vì cái điều phủ phàng hôm nay không anh? Anh là người nắm tay em rồi cũng chính anh, anh buông thỏng tay em để em hụt hẫng...
....
Hồi nhỏ. Em giả vờ khóc để rồi đi ngủ. Còn bây giờ, em giả vờ ngủ rồi lặng lẽ khóc.....một mình anh có biết không?
....

Tàu điện ngầm, 5 phút 1 chuyến. Xe bus, 15 phút 1 chuyến. Sinh nhật, mỗi năm 1 lần. Còn tình yêu thật sự , có lẽ mỗi đời người chỉ có 1 lần. Bị lỡ 1 chuyến xe, ta có thể đợi để đi chuyến xe kế tiếp. Nhưng nếu bỏ lỡ 1 người thì có lẽ mãi mãi trong đời ta sẽ không bao giờ tìm lại được....anh đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa???
....
Ừh thì em...vô tâm. Ừm thì em vô tình. Ừm thì em vô cảm. Nhưng không ai biết rằng....thực ra em đang sợ. Sợ lắm cái cảm giác bị bỏ rơi. Sợ lắm khi nghĩ mình mất nhau mãi mãi. Sợ lại bị tổn thương lần nữa và lần nữa anh cũng bị tổn thương............... Bởi thế em sẽ luôn cười... Đơn giản vì... Em không cho phép bản thân được khóc trước mặt mọi người và trước mặt anh như thế.... Em sẽ cố gượng vui... Đơn giản vì.... em chẳng muốn anh lo cho em thêm. Em rất muốn gọi cho anh và bảo rằng : "Em ổn anh à", để anh được an lòng! Nhưng sao với em mọi thứ thật khó khăn...
...
Đôi khi em thấy sợ cuộc sống, và chưa bao giờ sợ như lúc này anh ạ! Con người ta quá toan tính, thủ đoạn để đạt cho được cái mà họ cần. Con người ta quá ư gian dối vì thú vui để khiến ai đó đau mà họ chẳng buồn nghĩ đến cơn đau mà người khác đau thế nào. Sự che đậy đằng sau một con người dù có thận trọng đến đâu nó cũng sẽ thuộc về sự thật... và sự thật là em sắp mất anh....., Em không nghĩ em lại chọn lằm người, và yêu làm anh như anh nói. Em cũng không nghĩ anh là người không đáng để em yêu, không xứng đáng với tình yêu cảu em nữa. Ừm thì em biết anh đã nói dối những khi anh đi nhậu mà bảo rằng không. Ừm thì anh đã nói dối anh không bao giừ hút thuốc mặc dù anh có lần anh vẫn hút, mặc dù anh đã bảo rằng đừng bao giờ nhắc lại quá khứ, quá khứ hãy để nó ngủ yên đi em mặc dù chính anh là người trằn trọc, thao thức từng đêm vì nó... nhưng em tin, tin là anh sẽ vượt qua được chính anh mà phải không anh, anh sẽ vượt qua tất cả để em và anh được bên nhau như lúc đầu....
...



Anh có biết không? Buổi chiều đi học em đã....Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ tười. Giả vờ không nghĩ, cứ giả vờ thôi. Giả vờ vui khi đang buồn tủi. Giả vờ cười khi nước mắt đang rơi....
....
Hiểu nhau đâu phải nói nhiều, yêu nhau đâu phải một sớm một chiều bên nhau. Xa nhau mới biết lòng đau mà chung thủy. Cố đợi chờ mới biết giá trị của tình yêu. Em hứa em sẽ cho anh có thời gian suy nghĩ....một tuần, một tháng, 1 năm hay nhiều năm nữa...em cũng chỉ yêu duy nhất mình anh và đợi anh....Hãy đừng buông tay khi còn muốn níu giữ nha anh....
....
Em sẽ không gọi cho anh, không nhắn tin cho anh nữa.... đơn giản vì em muốn anh được thanh thản, nhẹ lòng hơn, đơn giản vì em muốn anh vui, đơn giản vì em chỉ mong anh cười.... đơn giản vì tình yêu của em dành cho anh là như thế....
....
Nhưng không gọi không có nghĩa là quên, không nhắn không có nghĩa là không nhớ đâu anh biết không.... em cũng đang đấu tranh lắm mới có quyết tâm và không bao giờ cầm điện thoại nhứ lời em hứa....Tuy là đau, nhưng em sẽ cố.... Anh ơi, hãy mạnh mẽ lên, vì em, vì đời anh tươi đẹp và vì người mẹ hiền anh hết mực yêu thương....mà em cũng rất kính trọng...
.....
Khi con người ta cận kề cái chết, điều họ suy nghĩ trước lúc ra đi là gì? Anh có biết không? Riêng em, em cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi mỗi khi cầm lọ thuốc nho nhỏ.... em đã nghĩ về một thế giới bên kia.... hẵn sẽ rất lạnh lẻo, rất cô đơn khi không có anh, hẵn sẽ u tối như cuộc đời em u tối như lúc này, cô đơn hơn cả bây giờ, em đã nghĩ, nếu như em chết đi, thì đến một lúc nào đó có ai đó lại làm tổn thương trái tim anh, lại làm anh đau lòng, khi ấy em muốn lau những giọt nước mắt cho anh, cho anh một bờ vai bé nhỏ để tựa, cho anh khoảng lặng mà bình yên, nếu như em thuộc về  một nửa thế giới bên kia và không thuộc về hiện tại, liệu em có làm được gì cho anh không? Em chỉ nghĩ bấy nhiêu thôi.... em sẽ làm tất cả vì anh, làm tất cả để anh hồi tâm chuyển ý....anh biết không???
....
Rất mong một dòng tin nhắn chúc em ngủ ngon, chúc buổi sáng tốt lành em nhé, một tin nhắn chợt đến giữa buổi trưa oi nòng, anh nhớ em..... Em lại khóc....
....
Em yêu anh, tình yêu vô vọng của em ạ.....




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét