Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Nhật Ký Lúc Nửa Đêm...



Vậy là hi vọng tan biến chỉ vì một dòng tin nhắn ngắn ngủi "sáng mai em về trước đi, anh về với mẹ", thế là công cốc một ngày đợi anh, từ chối người bạn chở về chỉ vì muốn đi chung với anh....Thất vọng quá!


Nó buồn lắm, bụng nó cứ đau mãi. Giờ thì anh đã ngủ mất rồi, cũng có lúc anh bảo với nó là ngủ mà mãi tận khuya anh vẫn thức, sao thế không biết, anh không bao giờ nói thật với nó....


Hôm nay người bạn củ pm cho nó, người bạn ấy mới đi thu âm ở phòng thu âm về, rồi cho nó nghe một bài hát do chính người hát.... một bài hát quen thuộc làm nó rất nhớ anh....NGỠ.... Chịu được không chứ? Anh cần thôi sao? Nó cũng cần bờ vai mà anh....


....Người bạn của nó, ngày trước yêu một cô bạn nhỏ trong một dịp đi hát. Cậu ấy đẹp trai lắm lại có giọng hát rất hay, hôm ấy là buổi cậu ấy đi hát ở một nhà hàng, tiệc cưới của chị cô bạn nhỏ. Đang thả hồn theo điệu nhạc và lời bài hát, bỗng.....Cậu bạn dẫm phải đinh, chân chảy máu đỏ thẳm, gương mặt cậu bạn tái xanh, cậu ngất...., Cô bạn nhỏ loay hoay bên chiếc xe lăn trong một tai nạn, cô lấy khăn lao mồ hôi trên trán cậu, chậm từng giọt máu đỏ tươi mà miệng cứ luôn bảo "Anh có sao không?", cậu bạn lờ mờ choàng tỉnh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là cử chỉ quan tâm của cô, cậu cầm lòng xúc động, tim cậu rung rinh từng nhịp....


Người nhà cô bạn nhỏ đưa cậu vào bệnh viện tiêm chích thuốc ngừa rồi đưa cậu về nhà. Nằm vật ra nệm với nỗi nhớ về người con gái ấy, cậu chẳng biết làm thế nào, "mình tệ thật, không hỏi tên, không số điện thoại, lấy gì liên lạc đây?" Cậu cứ tự trách mình....


Rồi định mệnh khiến xuôi cho 2 người có dịp gặp nhau một lần nữa.... Cậu đi hát trong một buổi tiệc sinh nhật, gặp lại cô ánh mắt nhìn của cậu cứ bám lấy cô không một phút xa rời, lấy cớ cám ơn chuyện hôm nọ, trao lại chiếc khăn tay, thế là cậu và cô đã là bạn.....


Người bạn nhỏ ám ảnh mãi tâm trí cậu, cậu biết mình đã yêu, một sự yêu bất chấp mọi lẽ. Khi ấy cậu vẫn còn là cậu sinh viên trường nhạc viện, còn đạp xe đến trường mỗi ngày và mỗi khi đi hát, vậy mà vì tiếng gọi trái tim mình, cậu bất kể sương đêm, gió lạnh, mệt mỏi, gần 22 đêm, đạp xe từ nhà qua tận Vĩnh Long chỉ vì một câu "Em nhớ anh", tình yêu của họ đẹp biết mấy, họ cố gắng vượt qua rào cản gia đình, sự bất chấp hai bên để đến được bên nhau, khắng khích bên nhau trong khoảng thời gian cũng khá dài, rồi mọi chuyện giường như khác.....Nhưng không phải như lời Cha Mẹ cô tuyên đoán là cậu sẽ bỏ cô....bởi nhiều lẻ....mà chính là cô đã chọn con đường xa anh, xa anh vì một lẽ...cô không đủ sức vượt qua nghịch cảnh....


Ngày cô quyết định chia tay cậu, cậu đã như một kẻ điên, mang trong mình căn bệnh thất tình, cậu bỏ cả luyện thanh, luyện giọng, chẳng tha thiết niềm đam mê, không đến trường...Từ một chàng thanh niên tốt mã, đẹp trai, cậu lao vào nghiện game, rượu chè be bét... Nỗi thất vọng về cô, mất cô, mất đi tình yêu ấy...giường như trong anh đánh mất thứ gì thiêng liêng mà cậu khó có thể tìm lại được từ một người khác....Cuộc sống vô vị của cậu cứ diễn ra mỗi ngày như thế gần suốt một năm.....Trong những ngày lang thang trên mạng, cậu tình cờ bắt gặp một cái tên, một con người đã làm cậu thức tỉnh mọi thứ....


Nhìn lại mình thật thảm hại, tóc cậu dài đã chấm vai, râu ria lởm chởm nhìn như mấy chàng lãng tử mang phong cách chơi đàn ghi-ta. Cậu quyết định thay đổi mình.


Dừng lại nào game online, dừng lại nào tình yêu đã chết, cậu nguyện sẽ giấu mối tình đầu ấy vào góc khuất trái tim, sẽ làm lại từ đầu....


Trời không phụ lòng người, đúng thật là như thế. Ngày 31/03 cậu chính thức thu âm và chuẩn bị quay clip. Sự nghiệp đang dần có bước khởi đầu tốt đẹp, cậu vẫn nghỉ về em, về một vùng trời kí ức....


Thầm cảm ơn một người bạn, đã cho cậu vững chắc niềm tin, cho cậu những lời động viên tinh thần, nó sung sướng vì nó đã làm được một chuyện trong khá nhiều chuyện, ý nghĩa nhất, hồi sinh lại một trái tim.....


Đấy chính là một trong những câu chuyện éo le nhưng rất mực đời thường mà nó đang đối mặt để từng bước nắm bắt được tâm lý chung và những thầm kín riêng tư của mọi người.... Cảm ơn cô đã cho nó có cơ hội bộc lộ mình, đã cho nó thấy được, tìm được mình trong một vai trò "Chuyên viên tư vấn" chưa qua trường lớp đào tạo bài bảng.... Cảm ơn cậu....đã mở ra cho tôi một cái nhìn mới.....sẽ tạo động lực để tôi tiến gần hơn với niềm đam mê của mình.....


Ngày mai, nó sẽ kể nó làm một nhà chuyên viên tư vấn như thế nào? Giờ thì chúc mọi người ngủ ngon....


Chúc anh ngủ ngon...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét