Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Kỉ Niệm Một Chuyến xe Định Mệnh

Cô ngồi bên bàn học thoáng hình bóng anh ẩn hiện trong đầu, không biết từ khi nào anh trở nên rất quan trọng với cô, choáng hết tâm trí cô như thế! Cô thả hồn về kỉ niệm cũ, về lần đầu tiên mà cô và anh gặp nhau, anh hay bảo với cô rằng : " Định mệnh ta gặp nhau"....nụ cười in hằng trên đôi môi cô....
Cái nắng chói gắt xuyên qua hàng cây kẻ lá, những con người vồn vã ngược xuôi trong đó có một cô bé tóc để dài xỏa chấm lưng đứng bên đường dưới cái nắng gắt da, gắt thịt. Cô đón xe về quê trong những ngày đi học xa nhà. Chiếc xe mang biển số Gò Quao làm cô mừng tít mắt, "thế là cô gặp mai rồi!" Cô bảo thầm như thế. Cô loay hoay tìm cho mình một chỗ ngồi thì chợt hình ảnh một gã con trai trông rất quen mặt làm cô ngẫn ngơ " Sao giống bạn mình quá!", ánh mắt đi kèm suy nghĩ và hành động, cô bước đến ngồi cạnh anh như một điều hiển nhiên. "Bạn bè củ cơ mà!".  Cô hơi hồi hộp bởi chẳng biết cô lầm người giống người hay là người ta cố tình làm lơ.... Cô điên tiết, thấy giận ghê gớm, thầm trách " Gớm! Người gì đâu dễ quên quá!" "Đã vậy đay cũng chẳng cần hỏi hang..." , vậy là lắm lúc cô ném cho anh cái nhìn thiếu thiện chí..... Tiếng của anh khẻ khàng thốt nhẹ bên tai cô làm cô giật bắn cả mình, cô kịp giữ lại bình tỉnh chứ nếu không chắc làm tiêu điểm cho mọi ánh mắt nhìn.... Anh và cô hỏi thăm nhau, cùng trò chuyện với nhau, xem ra cả hai cũng vui vẻ và hợp tính gớm lắm....
Cuối cùng trước lúc chia tay, cả hai cũng có được số điện thoại của nhau. Và từ đó cô có thêm một người bạn....
....
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô gặp người lạ mà dễ dàng cho nhau số điện thoại như thế, nguyên tắc của cô sống rất đơn giản, cô không thích cái gì cũng theo sự áp đặt mà tất cả phải đến như một điều tất nhiên sẽ đến.... cũng như cô gặp được anh vậy! Cô lại cười, nụ cười thật ấm áp...
....
Thời gian cứ trôi như một con thoi vô tình không thương tiết, tuy cô và anh ở gần nhau, cùng học chung trong một thành phố, vậy mà rất hiếm khi cô và anh gặp được nhau, cà phê và tán gẫu. Cô biết anh là sinh viên vượt khó, anh vừa làm vừa học nên lắm lúc cũng muốn chủ động hẹn anh cà phê mà chẳng dám. Từ sau cái lần cà phê với anh sau lần gặp gỡ tình cờ ấy, hình ảnh về đôi mắt anh cứ cuốn hút lấy tâm trí cô, mà mỗi khi rảnh là cô lại nhớ tới... Người ta nói chẳng sai, đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn....Cô lại suy tư!
....
Anh là sinh viên luật ĐHCT, anh cũng có một ngoại hình khá điển trai, anh cao to, nhìn bờ vai anh chắt nịt, màu da xạm nắng vì gió bụi phong trần, song nó vẫn toát lên một vẻ gì đó của người đàn ông từng trải khi tuổi còn ở độ 20, xoáy sâu vào tim óc cô về đôi mắt lúc nào cũng đượm vẻ buồn rười rượi.... Cô thật sự quý anh, cũng chẳng biết từ đâu cô lại dâng trào cảm xúc như thế...Thầm cảm ơn chuyến xe định mệnh đã để cô và anh gặp nhau....Cho cô được quan tâm anh trong dòng suy nghĩ của mình như thế!
....
Ngày nối ngày cứ trôi, vậy là đã hai cái tết trôi qua, đã hai lần cô được nhận lời chúc mừng sinh nhật từ anh.....và.... đã biết bao ngày, bao phút, bao giây cô đã nghĩ về anh nhỉ? Cô thật sự không nhớ rõ.... Rồi cũng chẳng biết từ khi nào tin nhắn của anh dành cho cô mỗi ngày một nhiều thêm, cô luôn nhận được những lời quan tâm của anh dù rằng cô biết anh rất bận rộn. Cô luôn được anh chia sẽ mỗi khi cô buồn hay không được vui về các con điểm. Cũng chẳng biết từ khi nào cô đã bắt đầu tin vào duyên số....
.....
Chắc có lẽ để cô tin vào định mệnh, vào duyên số an bày do trời đất khiến xuôi chính là vào một ngày mùa đông ấm áp đã được ghi lại bằng những dòng cảm xúc trong quyển nhật ký của cô.... Cô mơ màng lướt mắt nhìn lại....


".... Một ngày mùa đông, đêm noel... đã tới, cô tủi tủi khi mình vẫn cô đơn, nhìn xung quanh bao cặp đôi trai gái tay trong tay cùng những vòng xe cuộn tròn trên từng ngõ phố... Cô bâng khuâng nhận ra mình thật cô đơn bởi cái tính kén chọn của mình. Rồi cô cũng nhận được một lời mời của một người bạn, hai người ghép lại thành một đôi mà được cô ví von là "một đôi đũa lệch", "một cặp so le trong". Nhìn vào có ai biết họ không phải là một đôi hoàn hảo đâu, cứ ngỡ họ là của nhau cơ chứ! Ngồi sau lưng anh cô cũng cảm nhận được hơi ấp từ người anh, tuy đó không phải là hơi ấm của hương tình bén đượm nhưng ích ra cô cũng cảm nhận được sự quan tâm của anh, chính hơi ấm của anh làm cho cô hiểu sâu sắc hơn điều đó. Anh bị sốt, sốt rất cao, thân người anh tỏa nhiệt của cơn mê mê tỉnh tỉnh, gần 40 độ. Vậy mà anh vẫn chìu ý cô, đưa cô đi thực hiện hết ước mơ này tới ước mơ khác, chở cô đi rong rủi trên những nẻo đường giăng đèn ngang ngang dọc dọc, rồi thì thầm vào tai cô một câu khe khẻ, "giáng sinh vui vẻ, em nhé". Uhm thì giáng sinh của cô chỉ là như thế, chạy nhong nhong ngoài đường, tấm mát trong cơn gió lạnh đêm noel, tấp vào một quán ăn ăn những món thật cay và thật nóng, nhưng cô vẫn thấy ấm lòng khi được mở món quà noel, không phải vì cô vui vì được nhận quà, mà vì anh luôn thực hiện đúng nghĩa vụ của một "người yêu" dù không phải thật và cũng không thật sự cần thiết, anh quan tâm cô như những đôi tình nhân thật sự, hơn thế nữa cô còn hạnh phúc khi..... "Ấm áp không phải là bạn đóng của và chui tọt vào chăn ấm mà là khi bạn mở toang cửa sổ nhìn ra bên ngoài chắc chắn sẽ có điều thú vị làm sưởi ấm trái tim bạn. Ấm áp không phải là khi bạn mặc một lúc hai, ba cái áo ấm mà là khi bạn đứng trước gió lạnh từ phía sau có ai đó khoác lên cho bạn một tấm áo. Ấm áp không phải là khi bạn dùng tay xuýt xoa mà là khi ai kia khẻ nắm tay bạn. Ấm áp không phải là khi bạn nói "ấm quá" mà là khi có người nói với bạn rằng " Có lạnh lắm không?". Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt mà là khi có ai đó khoác lên vai bạn thật khẽ cái choàng tay. Và ấm áp là khi mà thử qua cái lạnh ùa về có ai đó khẻ thầm vào tai bạn " Chúc một mùa đông ấm áp, một mùa giáng sinh vui vẻ, an lành, hạnh phúc...".... khẻ thầm vào tai cô. Chỉ thế thôi nhưng đối với cô đó chính là đêm giáng sinh cô trải qua ý nghĩa nhất với một người hiện tại chưa ý nghĩa.....

Bạn có tin được không????...."
Chủ nhật, ngày 25 tháng tư năm 2012....
....
Đây chính là những dòng tâm sự của cô khi được đi chơi cùng ah như thế, mãi mãi anh sẽ không bao giờ biết, vì những niềm vui của cô chưa thật sự thể hiện trên đôi mắt, chưa thật sự biểu lộ ra vẻ ngoài của cô....anh sẽ chẳng bao giờ biết được....cô yêu anh, yêu đến nhường nào....

2 nhận xét:

  1. Nếu có ai bảo trên đời này cái gì làm em quan tâm nhất ngoài gia đình, em có thể ko cần suy nghĩ mà trả lời rằng người em quan tâm nhất chính là anh. Anh gần như là 1 phần linh hồn trong thể xác e, là 1 phần cuộc sống của em, em hi vọng đến một lúc nào đó anh sẽ nhận ra e yêu anh nhiều đến độ nào mà chấp nhận e một lần nữa. hãy bình yên và học tập thật tốt anh nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Anh à! E nhớ anh nhiều lắm anh biết không. Em lại bỏ học mấy hôm nay rồi....em chết mất. Sao anh cứ làm em đau mãi vặy anh????

    Trả lờiXóa