Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Đau....lắm anh biết không????

.....


Hai hướng đi, hai cuộc đời, hai lối rẻ....
Nó thầm hỏi tại sao???.....lại như thế...???Hỡi anh???
....
Hôm nay dặn lòng không được khuấy động cuộc sống của anh, nó chỉ biết móc điện thoại ra rồi xem xem....những dòng tin đau lòng ấy....lại cất vào....nó đang cố gắng quên anh biết không?
Chắc anh làm sao biết được, lòng nó đau như thế nào.... nó bỏ học mấy hôm rồi, báo cáo gì nó cũng mặc, luận án cho đề tài thực tập nó cũng không màn, nó chỉ biết mình cô đơn, tuyệt vọng, mất cả sức sống, và muốn chết....



Nhưng rồi nó lại nghĩ đến giọng nói của anh, rằng khi nó không thể vượt qua được sự thật đau lòng này thì anh sẽ đi tu.... anh sẽ không bao giờ yêu và không bao giờ tha thứ cho mình??? Anh ray rứt, anh khốn khổ, anh mệt mỏi...vậy mà anh vẫn cứ làm....Anh làm tim nó thoi thóp hết lần này đến lần khác!....
Làm sao để quên anh, làm sao để tìm lại giây phút bình yên, làm sao để lấy lại được nụ cười ngày trước. Ai cũng bảo nó có duyên, có nụ cười thật đẹp, ai cũng bảo nó được nhiều người yêu mến....thế mà mỗi mình anh lại không nhận ra điều ấy....anh kiếm tìm hạnh phúc cho mình với một con người khác....thật sao anh???

Có thật sự tốt hơn không anh khi anh quyết định rời xa em? Có thật sự tốt hơn không anh khi cả hai cùng đau chung một niềm đau thầm kín? Có thật sự an lòng khi dõi mắt theo những bước chân anh chỉ toàn là nước mắt nhạt nhòa của em? Có thật sự tốt không anh khi anh muốn kết thúc, thật sự kết thúc....??? Hay anh đang rất khổ tâm, hay anh đang rất buồn? Rất tuyệt vọng? Rất cô đơn? Đâu phải ai đi trước cũng đúng? Rằng ai đi trước cũng từng trải qua cảm giác của anh? Em biết rằng lòng anh như lửa đốt, tim anh cũng đau chẳng kém chi em,  và em biết chắc gì những khoảng lặng bình yên mà những khi anh cùng em trò chuyện....mọi người mà anh cho là đi trước thấu hiểu hết không anh? Anh đang dùng lý trí để cố đánh lừa trái tim anh sao? Như thế là tàn nhẫn với chính anh, với cả em nữa anh biết không? 
Em đã quá mệt mỏi rồi, em tìm đến cơn mơ trong những viên thuốc ngủ, em cũng đã từng....có ý định thu mình lại và xếp quá khứ ngủ yên....chẳng ngày nào mà cái ý nghĩ điên cuồng ấy cứ thôi không quay quắc trong đầu em, nó như đang khiêu khích, như đang thách thức, như đang géo gọi em đến bên cánh cửa của tử thần....
Em đau ! Cơn đau khó lòng lột tả hết được khi mà anh cứ mãi im lặng như thế! Anh biết không? Em đợi mãi, đợi mãi, đợi anh trong mỏi mòn từng hơi thở, khi nước mắt em nhạt nhòa tuôn trào xuống má, xuống cầm, bổng.... em giật mình khi có tiếng chuông tin nhắn, em quẹt nhanh nước mắt, ngồi bật dậy như cái lò xo,  tin nhắn làm tinh thần em sống lại, hiện trên màn hình số điện thoại cuối là số 781. Trời ơi, anh có biết đâu lúc đó tim em như ngừng đập, em không thể tin nổi vào mắt mình nữa, tay cầm chặt chiếc điện thoại như sợ ai đó cướp mất đi.....như thượng đế mang anh ra xa cuộc đời em, tay còn lại, em dụi mắt liên tục, cố xua đi những hình ảnh thuộc về không thật và em vẫ thấy số điện thoại 781....nhưng chẳng phải là anh....Số của một người khác, số vietel nhưng 11 số. Thế là lại tin, thế là hi vọng và thế là thất vọng đến tột cùng....nước mắt lại giàn dụa tuôn chảy thêm....em biết làm sao bây giờ để thôi không như thế nữa...
Chẳng buồn đọc dòng tin nhắn đó từ ai, em cô đơn buồn dài tay mình áp trán, suy nghĩ và suy nghĩ.... Cứ mỗi lần đau nhất, cần suy nghĩ nhất em điều như thế....và rồi em lại thở dài....thở dài vì em vẫn chưa tìm ra lối thoát....
Cứ tưởng rằng sẽ quên nhưng lòng lại nhớ, cứ bảo lòng cứ nhớ để mà cố quên. Nữa muốn buông tay mà nữa như muốn níu lại, nửa đau lòng mà một nửa rất yêu.....
.....

Một nửa xa rồi một nửa ơi,
Một nửa đi rồi, một nửa chơi vơi.
Là một nửa mà chẳng là một nửa,
Một nửa xa rồi, một nửa đau.... !!!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét