Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Kết Thúc Thôi...Ngốc ạ..!!!

Hôm nay ngốc đi, đi ngoài đường đông đúc người qua lại, ngốc thoáng ngẫn ngơ, thoáng buồn...và thoáng chút cô đơn....Ngốc nghĩ thầm....buồn....biết bao con người, nhưng liệu có một ai là của ngốc, ngốc giỏi mắt kiếm tìm..... 
Rồi mưa to, to lắm, ngốc lặng lẽ nhìn mưa, đưa tay đón những cơn mưa mà cứ như hứng từng giọt máu nhẹ chảy trong tâm hồn, chẳng biết vô tình hay cô ý mà trú mưa cạnh con hẻm nhà anh, đậu xe xong ngốc mới giật mình.....và rồi....biết bao cảm xúc dâng lên, bao kỉ  niệm lại ùa về....ngốc không biết là mình vẫn đang đứng ngoài mưa, và ngốc đã khóc.....Những giọt nước mắt hòa lẫn với những giọt mưa vô tình làm tim ngốc như muốn vỡ tan đi....Ngốc đứng lặng.....đau buốt....
....

Một cái tên, một hình ảnh thân quen sao mà ngốc muốn được nhìn thấy quá! Ngốc nhớ quay quắc....và rồi....ngốc phóng xe ra đường, mặc kệ mưa, mặc kệ mình đang sốt....ngốc cứ chạy, chạy như một cái xác vô hồn, chạy để trốn khỏi nổi nhớ về anh..... Lòng cứ nhủ thầm chén đắng..."Anh hãy quên em đi"...và ngốc cũng sẽ ...."Một chút quên anh thôi"...


....
Đã gần một tuần qua, ngốc không dám bén mãn tới trang blog, vì ngốc biết cảm xúc của mình vẫn chưa vơi, ngốc biết mình vẫn lặng lẽ khóc thầm mỗi khi ghi ghi chép chép hay lướt mắt nhẹ qua đây....Đã một tuần, ngốc về nhà, cố tìm quên anh bằng mọi cách....nhưng hỡi ơi...tâm trí ngốc cứ choáng hết tất cả cái hình bóng của anh, về nhà, tấm thân ngốc gầy guộc, hốc hác, mẹ nhìn mà lòng xót xa....đau....
....
Từ hôm nhận được lời đề nghị.....lấy chuyện tình của ngốc trên blog ra và viết thành bài đăng......làm cột móc đầu tiên cho khởi nghiệp của ngốc hành nghề viết lách.....từ khi Cô tình cờ đọc được mấy trang nhật ký của ngốc....Ngốc đã từ chối thẳng thừng, tình cảm, "định mệnh" của ngốc và "Tinh iu" và anh vẫn mãi là một hồi ức đẹp....dù rằng đau, dù rằng tê tái, ngốc vẫn muốn giữ cho riêng mình, ngốc đã ghi vào những trang sử được khắc bằng mực máu của con tim chứ chẳng phải bằng mấy tin phóng sự, mấy mẫu truyện ngắn tình yêu như thế.....Tình yêu về anh đã được ngốc tôn thờ, không thứ gì có thể làm xóa mờ hình ảnh ấy....
....
Cũng lắm người bảo ngốc cố chấp, cứ khư khư ôm mãi cái quá khứ đau khổ mà chẳng chịu chôn đi....Lắm người cũng bảo, ngốc dễ thương, xinh đẹp, hiểu chuyện, sâu sắc thì dễ tìm được cho mình người tâm đầu ý hợp, tội tình gì đầy đọa bản thân vào một mối tình tuyệt vọng, không kết quả.... Tuy thế, ngốc vẫn thấy lẻ loi, thấy cô đơn anh à! Đúng là ngốc khờ thật...phải không anh??? Vì ngốc vẫn yêu anh....
....
Những ngày bỏ học đi Tiền Giang, ghé qua Cay Lậy, rồi đi Cái Bè, đi Hà tiên....Rồi đến tận khi nằm gần cả tuần ở nhà với gia đình...Ngốc thẩn thờ nh lại tất cả những gì được gọi là hoài niệm mà hai đứa đã trải qua....Ngốc cảm nhận được một sự thật, chắc có lẽ cái sự thật này ngốc đã biết ....mà ngốc vẫn cố tình lừa dối bản thân để ngủ quên trong kí ức....trong tìn yêu về anh mà ngốc dệt mộng, dệt mơ mỗi ngày. Mỗi một cách thể hiện tình cảm, mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ....anh có gì đó buồn buồn....Giờ ngốc mới biết.....Chỉ mỗi ngốc biết thôi...Điều đó, vì lẻ gì? và vì sao như thế?... Ngốc đau...!!!
...
Buổi tối ấy chợt đến, ngốc nhắn tin cho anh, là khi ấy.... ngốc đã quyết định xóa đi nhật ký liên lạc về anh, xóa số điện thoại của anh, và xóa hình bóng của anh ở trong tim ngốc.....một người mà ngốc yêu. Lúc ấy, ngốc chỉ muốn quan tâm anh như một người bạn, như một sự cảm thông....nhưng anh giường như không hiểu....anh vô tình...đến độ tàn nhẫn...thế nên....mỗi một phút giây....anh và ngốc lại càng xa nhau hơn...lại càng khó có thể tìm lại tình bạn như lúc đầu.....
....
Nỗi đau kia ngốc đã biến thành sức mạnh, biến thành động lực để ngốc bước qua những vết thương, dẫm đạp lên những vết khứa mà tiếp tục sống. Sống tốt nữa là khác anh à!. Anh biết tại sao không??? .....Ngốc mạnh mẽ là khi ..... ngốc bị cảm rồi ngất lịm đi, trong cơn mê man ngốc vẫn nghe thì thầm bên tai tiếng của mẹ:" Mẹ nè con!", trộn lẫn mỗi tiếng nói êm đềm của mẹ kèm theo đó là những tiếng nấc của ngốc. Nằm trọn lỏm trong đôi tay mẹ, nước mắt của ngốc được lau bằng vuốt ve của người anh, trái tim ngốc được sưởi ấm bằng tình cảm gia đình ấm áp của tất cả những người thân bên cạnh ngốc....
....Ngốc mạnh mẽ là khi trong một buổi sáng hôm nọ, Ba ngốc chợt tái bệnh, và rồi ngốc không khóc, nhưng rồi....ngốc mạnh mẽ, ngốc gạt nhanh những giọt nước mắt yếu đuối, thay mẹ lo toan mọi chuyện.....gọi xe cấp cứu, rồi chuyển viện cho Ba.....mà không có anh của ngốc ở nhà!
....Ngốc mạnh mẽ ...là khi....ngốc lặng thầm trong một góc tối ở phòng ngủ và nghe tiếng anh của ngốc hỏi :" Út nó đâu rồi mẹ, nó còn sốt hay mệt gì nữa không?", Ngốc nghe thế, nước mắt ứa ra rồi chợt tắt lịm, ngốc sẽ không khóc, không bao giờ khóc như thế.... Chỉ xin anh, hãy để ngốc khóc một lần này nữa thôi, chỉ hôm nay thôi....
....Ngốc mạnh mẽ là khi ....khi ngốc nhớ lại cái lần anh của ngốc bị bệnh, lời trăn trối của anh đã được ngốc gật đầu và hứa như một lời nguyền....rằng ngốc hãy mạnh mẽ, ngốc là đứa con có hiếu, nhà chỉ còn mỗi Ba, mỗi Má thôi....cố gắng mà báo hiếu....lo cho Ba, Má thay anh....!!!!! 
.....
Ừm thì ngốc mạnh mẽ, giờ đây....ngốc mạnh mẽ lắm anh à....Tuy chưa thể xóa nhòa đi những kí ức mờ nhạt của anh và của ngốc, tuy chưa có gì là sâu nặng nhưng cũng rất khó lãng quên.....Ngốc đã mạnh mẽ, đã tìm quên anh bằng cách tự tạo cho mình sự bận rộn, thật sự bận rộn.....ngốc phải học lại một môn, đấy là điều để ngốc nhớ và nhủ thầm "vấp ngã từ đâu, thì đứng lên từ đó...", động lực của ngốc đơn giản thế thôi....! Ngốc sẽ học thật tốt kẻ từ hôm nay....
...
Giờ ngốc thật sự bận rộn, bận rộn đến nỗi ngốc quên cả giờ gọi về cho Ba, ngốc xin làm thêm trong một nhà hàng, mà nơi đó, chỉ thật sự những giây phút ở đó, ngốc mới thấy trái tim nhỏ bé của mình không bị lạc loài, và tâm trí thật sự ngơi nghỉ, thôi không nghĩ về anh nữa.....
....
Ngoài thời gian làm việc ở đó, mỗi tối sau 11h30, ngốc tham gia lớp học trực tiếp trên internet, được một người quen giới thiệu. Ngốc lại đọc mấy lời comment và bắt đầu tập tành viết lời bình, nhất định sau này ngốc sẽ là một chuyên viên tư vấn tình yêu, hôn nhân, gia đình.....Nhất định....những gì ngốc muốn...ngốc chưa bao giờ không thực hiện được.....dù một năm, hai năm, năm năm, mười năm....thậm chí vài chục năm nữa....ngốc vẫn muốn thử sức... Nhất định sau này, khi ta gặp lại nhau, khi anh gặp lại ngốc, ngốc sẽ ngẫn cao đầu, sẽ tự hào mà nói rằng,....ngốc vẫn ổn anh à! "Vẫn ổn nhất là từ khi anh bắt đầu xa em, từ khi em đau và em đã dẫm đạp lên những nỗi đau mà sống.....".... Nhất định, nhất định.....ngốc thật sự quyết tâm...!!!
....
Nếu sau này, anh chợt bắt gặp hình ảnh một "tình iu" của anh khác hẳn ngày nào....Đừng bất ngờ anh nhé! Đời đã dạy cho ta phải mạnh mẽ, và sống phải có chút nhẫn tâm...nhẫn tâm cũng chính như khi anh đã nhẫn tâm bóp nát trái tim bé nhỏ của ngốc, nhẫn tâm khi anh đã biết sự ra đi của anh sẽ làm ngốc hụt hẫng, và thậm chí chính anh, chính anh cũng đã bảo rằng...chẳng biết ngốc có thể vượt qua được hay không...mà anh vẫn cứ chia tay.... Mình kết thúc ở đây nhé!....Ngóc sẽ học cách nhẫn tâm....Nếu một ngày, một ngày ngốc thật sự trở nên như thế, và anh hỏi ngốc? vì sao ngốc lại trở nên như thế? Ngốc sẽ trả lời....ngốc học cách nhẫn tâm đó từ anh....!!!
....
Kết thúc trong thanh thảng, trong nhẹ nhàng của ngốc...., kết thúc trong những yêu thương đã hằn sâu thành những vết máu, những vết thương không bao giờ nguyên vẹn. Kết thúc một cuộc tình....để bắt đầu một "Ngốc" mà không bao giờ ngốc nha anh.....!!!
....
Mong anh hãy mạnh mẽ, hãy lý trí.... mà sống! Đừng bao giờ phạm sai lầm với ai như đối với ngốc..... Nếu ngày nào đó, ngóc thật sự thay đổi....ngốc không đổ lỗi rằng do anh, ngốc chỉ có thể nói với anh rằng "Sống ở đời phải nhẫn tâm", "Sống ở đời, muốn sinh tồn thì buột lòng phải mạnh mẽ...." Anh hiểu không!!!!
Nếu muốn nhìn thấy được cầu vòng, thì phải biết chấp nhận những cơn mưa....
...

Muốn đưa tay hứng lấy ánh sáng mặt trời, thì ta phải biết buông đi những thứ không cần thiết mà tay ta đang nắm giữ.....

1 nhận xét:

  1. Hãy mạnh mẽ để sống, hãy mạnh mẽ để có một chút nhẫn tâm ngốc nhé! Mầy sẽ vượt qua được thôi....và rồi mầy sẽ trở lại là mầy của ngày xưa...Nhưng nếu có khác.... Chắc mầy sẽ khác...vì mầy biết nhẫn tâm hơn.....

    Trả lờiXóa