Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Ngày Mưa

Nó nhớ có lần anh đã từng ví nó là "cô bé mưa", một cái tên mà rất nhiều người gọi nó, đơn giản vì nó thích mưa, rất thích..
Trời hôm nay cũng mưa, mây mù giăng khắp lối, con đường trải sỏi trước cổng nhà trọ của nó cũng ngập chìm trong biển nước, những giọt mưa cứ không ngừng quật tới tấp vào mặt đường, từng hàng cây, kẻ lá, chẳng biết chúng có cảm xúc chăng, chứ riêng nó, nó buồn tột độ, mưa làm nó thấy lạnh, cái lạnh trong nỗi nhớ người yêu dù nó mới gặp anh hai hôm trước, lòng nó buồn điên dại....Ngồi trước cửa sổ bên căn gác một mình, nó bậc khóc....
Ngày tháng trôi, chẳng biết anh còn nhớ nó thích mưa không anh nhỉ? Nó cũng thích màu đông, vì nó nghiện tiểu thuyết, nó cứ tìm cho mình chàng bạch mã trong mơ, để mỗi khi gió đông về anh ấy sẽ ôm nó vào lòng và hỏi "có lạnh lắm không em?","không đâu anh à, mùa đông ấm áp lắm", với nó màu đông ấm áp là được đi bên cạnh anh, được anh choàng tay trao những cái ôm thấm thiết, là khi được anh đặt lên môi những nụ hôn ngọt ngào, là khi 2 chúng tôi cùng sánh bước trên mỗi bước đi, mỗi vui buồn....
Quẹt những giọt nước mắt cuối cùng còn đọng trên làn mi, nó hóp nhẹ ngụp nước cho giọng mình chẳng khác đi vì khóc, nó bấm số gọi anh iu, líu lo với anh. Nghe tiếng anh, lòng nó như lắng lại, nỗi buồn được vơi đi chút ít, sao mà mỗi lần nghe giọng nói ấm áp ấy, nó chỉ muốn nủn nịu mãi thôi, dù lắm lúc nó biết chắc anh sẽ mệt lắm vì cái tính khí trẻ con của nó, nhưng như thế mới đúng thật là con người của nó.....
Hôm nay anh bảo đi họp đội đá banh mà nó hay véo von là những chiến hữu trên sân cỏ. Chẳng biết sao đó anh sẽ làm gì??? Ôi, nó giận chị lắm, tự dưng lúc chiều bảo "mày đi chơi đi!", làm nó mừng suýt không lớn nỗi, vậy mà y ta tắm sạch sẽ, thơm tho lại hỏi giấy tờ xe và phóng xe mất hút trước anh nhìn trực trào nước mắt của nó. Ghét, gọi về bảo Ba mua xe mới được, ăn hiếp người ta, làm nó buồn, mà người yêu nó cũng buồn nữa.... Mét Ba, mét Ba....cho coi...
Suy nghĩ...mét sao được mà mét đây, không khéo Ba lại mắn cho một trận nên thân rồi bắt về cho người ta coi mắt nữa ấy chứ. Quỷ tha ma bắt ai có ý định làm mai nó cho người nào đó, nó cực kỳ ghét, đã định ứa thèm về quê, nhưng nhớ nhà, nhớ anh 3 quá và muốn ngồi với anh cùng chuyến xe để tìm về kỉ niệm cũ.....Chắc...có ...lẽ sáng mai sẽ về....Hi vọng mọi điều tốt đẹp, lại trời đừng ai lại nhà con....
Mưa rồi tạnh, tạnh rồi mưa....Nó nhớ anh yêu quá! Anh lúc nào cũng ở trong tâm trí nó cả! Thế mới biết yêu có sức mạnh ghê gớm, hôm nay định lại anh khoe với anh đủ thứ trò. Nào là hồi sáng nó đi lấy tài liệu, rồi về ghé chợ, nó quyết định hôm nay trổ tài bằng những món cơ bản như anh nói. Cá điêu hồng kho, canh mướp, rau sống, dưa leo, cà chua,.....Hứ! Ai bảo nó không biết làm chứ......để rồi xem...
Nhớ hồi thứ 3 tuần rồi, nó nhờ Như lại chở đi chợ chỉ nó cách nhìn thịt sao cho tươi và lựa sao cho ngon, rồi về dạy nó kho thịt, nấu canh cải. Ặc, hôm ấy tức điên lên được, người ta ít nấu ăn, ít khi lăn lộn trong bếp mà nở dành mắn nhiết hà, chẳng chịu nhìn thành quả mồ hôi nhỏ dại trên trán nó nóng ran. Tức nhưng nhịn, vốn dĩ mình tệ thiệt mà, nghĩ tới chữ tệ, nó lại nhớ tới câu anh trêu " Vợ thằng đậu", "Vợ thằng Hưng", nó phá lên cười khanh khách, như bảo nó khùng. "Con khùng, bắn nồi nước lên nấu canh thử coi, con gái gì đâu, đẹp, lanh lợi, học giỏi mà mắc mỗi tội ngu, dạy hoài không biết nấu". Nó làm theo lời như con vật cưng nghe lời chủ nghỉ thầm bụng"Chỉ hôm nay thôi, nay mai tao sẽ nấu cúng tiễn cưng đi còn được chứ đùng nói là nấu canh, thương Ba má, thương bồ tao, tao mới nấu, ....thôi mầy đừng hòng xài xể tao, híc!". Mà cũng thật chẳng oan, nó quên mất là bỏ cá vào nấu trước rồi sao đó cho đồ nêm vào, cải vào. Nó bắt nồi nước xôi lên, nước khá nóng, nó cho hạt nêm vào, chút muối, chút bột ngọt rồi nêm xong lại la thé lên"mầy dạy tao nấu gì mà giống nước lọc nêm muối chứ canh bọng gì con khùng", thế là bị la thêm trận nên thân "A men, lại bà. cá không bỏ vào, rau không bỏ vào nêm mà bảo không mùi không vị", nó cười rồi nhìn sư phụ chỉ dạy......Mồ hôi như tắm mưa...
Hôm nay nghỉ lại, tại nó quên ấy mà, chứ giờ cho nấu thì nó nấu tuốt....Hi hi, thiệt ngại, không biết anh yêu mà biết nó nấu canh kiểu đó rồi còn dám nói là vợ thằng Hưng nữa không hay bảo là vợ ai nữa thì còn chưa biết.... Thiệt là....
Nhưng hôm nay khác à nha!, nó nấu được rồi đó, có điều hơi lâu, canh mướp hôm nay hơi mặn xíu nhưng tạm tạm, chị bảo thế! Mấy ngày trước nó nhớ có hôm anh hỏi nó em ăn gì, nó đâu dám nói, nó chẳng biết món đó là món gì, đùi heo chiên, xong hấp trong nước dừa, rồi xong lại mang ra nấu với củ cải đỏ, củ cải trắng, đậu phộng, rau cần tàu....chẳng biết tên là gì, mà nó cứ nghĩ thầm, bạn ơi nấu cái gì lạ quá ăn chẳng biết có sao không nữa....hazi...
Nghĩ lại thật tức cười, à còn chuyện này nữa anh yêu ạ!. Hôm nay em định mang mấy tấm hình lại để vào bóp của anh, cho anh nhìn thấy em mỗi khi nhớ, mà em cũng thích anh đi đâu cũng có em bên cạnh hết dị đó, còn ngôi sao hình trái tim mang tên anh cứ đem theo mỗi lúc ả đường, mỗi khi đi học mà cũng không có dịp tặng cho anh, món quà tinh thần cho anh thi đạt điểm a mà nó đã ngồi cả một ngày tới tận nữa đêm để mai, gửi yêu thương vào từng sợi chỉ đường kim cho anh.... 
Tất cả mọi thứ chuẩn bị đã bị Cô chị thân yêu phá vỡ, giờ thì nó không khóc nữa rồi, nó đi tắm, xong rồi nó còn làm bài tiểu luận nữa, hiếm khi có thời gian rảnh thế này nó phải tranh thủ thôi....
Chiều thứ bảy vui vẻ anh yêu nhé!

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Ngày Thứ Năm Đáng Nhớ

Bé Còi thân yêu à! Mi biến đâu mất mấy hôm nay, ta không nhận được lời comment nào từ mi cả, ta cũng không thấy mi online, trang blog của mi cũng im lìm, ta buồn lắm Còi ạ, mi cũng bỏ rơi ta sao....???
Hôm nay, tinh thần ta tệ lắm. Buổi sáng đi học anh chẳng nhắn tin chúc ngày mới tốt lành như mọi khi, bài kiểm tra của ta cũng thế, cứ tự tin là ta đã làm nó rất tốn rồi....nhưng khi thầy sửa bài ta mới biết.....Ta không chịu nỗi Còi ơi, ta đọc đề sai, viết nhầm, vẽ cái sơ đồ CPM lập chiến lược và hoạch định dự án kinh doanh sai bét lét. Sai số cả. Nếu như thầy xem xét chắc cũng chấm đúng công thức, cách làm thôi....Ta gần như muốn khóc!
Kết quả đạt được không đúng công sức ta bỏ ra. Sao thế mầy nhỉ? Ta không biết, cảm giác thua bạn bè cứ làm ta buồn, việc như thế mà ta chủ quan đến hời hợt, mắc một cái sai mà đáng lẻ ra không đáng có. 
Cả buổi tối hôm qua là ta đã buồn lắm rồi, vậy mà thêm hôm nay nữa, ta thấy bản thân ta vô tích sự quá, mi nói ta biết ta phải làm thế nào đây?
Đáng lý chắc là trưa nay được gặp anh rồi, nhưng tan học, về đến nhà, tắm xong ta lao vào đóng bài tập, cố gắng vào buổi cuối cùng cải thiện điểm chứ biết sao. Đúng thật là ta chẳng còn thời gian gì cả để cho ta được nghỉ ngơi, thư giản, cũng chẳng có thời gian nhiều dành cho anh, mà anh cũng thế....
Đầu ta nhức như búa bổ. Áp lực cho mùa thi sắp kết thúc 3 năm, áp lực cho môi trường học tập mới, công tác mới, ta không thể cân bằng được nữa rồi....
Giờ chắc anh đang nghỉ ngơi, ta nhớ anh ta lại khóc, lại lên đây tìm mi mà hình như mi off , dòng tâm sự của ta lại bỏ ngõ trong một miền kí ức ..... Nản quá....

ngày buồn...


Hôm nay đi học với một thể trạng mệt nhoài, người nó cứ lơ lửng như trên chín tầng mây. Mọi chuyện sao thật tồi tệ với nó. Cảm thấy bế tắt, bất an, thiếu niềm tin, hoài nghi, hoảng sợ, lo lắng, vui buồn….lẫn lộn, tất cả đan xen nhau làm nó cứ muốn chết ngất…..
Khoảng thời gian này nó cần nhất chính là nguồn động lực, niềm động viên tinh thần từ mọi phía.Gia đình, bạn bè….những người nó mà nó rất mực yêu thương….. Hôm nay Ba nó gọi, nghe tiếng Ba mà nó xìu cả lòng “khi nào thì thi xong hả con? Nói rồi, về quê mà làm thôi đó!”, một câu nói tưởng chừng rất bình thường nhưng đầy áp lực. Biết đến bao giờ Ba mới xem con là người trưởng thành đây Ba? Biết đến bao giờ cả nhà cho con tự lực đứng trên đôi chân của mình mà không cần ai dìu dắt, vấp ngã tự con sẽ học cách đứng lên…. Ước muốn nhỏ nhoi như tất cả bạn bè đồng trang lứa khác ấy vậy mà là cả một vấn đề với nó…. Hôm nay sắp có bài kiểm tra, đầu óc hoang mang lại cộng thêm môn ngu nhất trong suốt 3 năm cao đẳng…. Tất cả làm mọi thứ cứ sắp nổ tung trpng cái đầu bé nhỏ của nó….
Hôm qua, ngày 28/03, sinh nhật Phan Trang nhỏ bạn trong nhóm. Chị nó đưa qua nhà bạn lúc bảy rưởi hơn, những khi tâm trạng buồn nó chỉ muốn lẳn lặng bên cóc nước ở đâu đó góc khuất trong quán cà phê có điệu nhạc du dương trằm lắng….Muốn bình tĩnh để ngẫm nghĩ mọi chuyện và muốn có chút thời gian đủ để nó có thể chấp nhận…..
Hôm nay anh cũng đi chơi với nhóm của anh. Vậy là một lần nữa anh lại nói dối nó. Tại sao vậy anh? Sao chẳng bao giờ anh nói thật với nó cả thế! Lúc nào anh cũng dối  nó, cứ tưởng sẽ làm nó vui,nhưng không anh à! Nó tôn trọng sự thật, đối với nó người thân yêu nhất của nó nói dối nó thì còn có điều gì đáng buồn hơn….Đối với bạn bè, sao anh lúc nào cũng tôn sùng, cũng là tất cả với anh…. Tại sao vậy??? Nó hoàn toàn không biết….
Sáng hôm nay, nó đã gặp CÔvà nói lên suy nghĩ của nó về sự giúp đỡ của CÔ. Nó thật tiếc, nó biết sẽ có lúc nào đó nó sẽ buồn cho chính quyết định hôm nay của nó, nhưng nó thật ngu ngốc nó à. Nó vẫn chấp nhận dù cho đó có là sự ân hận cho một ngày mai….
Đâu ai biết nó quyết định từ chối cơ hội trời ban ấy là vì đâu…. Chỉ duy nhất một mình nó biết. ĐÚng rồi, làm sao mà có người nào biết hơn được nữa khi nó dấu kín trong lòng và hiếm khi bộc lộ ra. À không! Còn có một người biết, chính là Còi. Còi à! Tao buồn lắm ấy! Chỉ có Còi mới có thể đọc được những dòng nhật ký này của Heo thôi, chỉ có Còi mới hiểu nguyên nhân vì đâu mà Heo từ bỏ khát khao lớn nhất đời mình….như vậy….
Còi biết không? Kể từ lúc mi xuất cảnh sang canada cùng gia đình, ta đã khóc biết bao nhiêu nước mắt mỗi đêm. Trên đời này, ngoài mi ra chẳng ai có thể hiểu được ta cả kể cả người ta yêu và ta gọi là người yêu. Anh ấy có một cái gì đó mà ta không hình dung được……cứ như anh ấy chẳng còn là anh ấy của cái ngày đầu ta gặp….Anh ấy bây giờ dè dặt tunưng tiếng, kiệm từng lời với ta, lắm khi nhớ anh đến thắc cả lòng mà không thể gặp dù bọn ta chỉ ở cách nhau vài cây số. Anh ấy bây giờ có nhiều bí mật với ta, ta nghĩ thế. Không phải vì ta yêu rồi không tin mà ta nói vậy đâu, cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả Còi à! Hạnh phúc với ta sao mà mong manh quá!
Còi biết không? Bấy nhiêu lần gặp nhau là bấy nhiêu lần ta buồn, dù nỗi buồn không cất lên thành tiếng mà nó chỉ đọn lại trong tim, nơi góc khuất tâm hồn ta mà anh mãi mãi không biết…. Mỗi lần gặp anh, ta rất muốn biết, biết nhiều thứ về anh, nhưng tất cả…giường như có một sự cố tình an bày hay sao ấy…. Hộp thư tin nhắn lúc nào cũng chỉ ít tin của ta và của một vài người bạn của anh, ta không nghĩ anh chỉ có nhiêu đấy! ta nghĩ anh đã làm một cái gì đó mà ta lờ mờ….đoán biết nhưng không nói…. Ta tôn trọng anh, chẳng bao giờ ta cầm điện thoại anh lên, mở hộp thư tin nhắn ra và liếc mắt qua tất cả những nội dung trong đấy, nếu có cũng chỉ là những lúc tình cờ anh mở cho ta xem hoặc khi 2 đứa ngồi với nhau bất chợt dòng tin xuất hiện thôi….Ta biết trong đâu đó suy nghĩ, anh vẫn chưa thật sự tin ta, có lần anh đã mở điện thoại của ta, lướt qua những nội dung trong từng tin nhắn, ta biết nhưng vờ như không, ta không muốn làm anh khó xử, ta tôn trọng anh….vì ngay chính bản thân ta, ta cũng rất tôn tọng mình, anh tin ta thì ta rất biết ơn, còn ngược lại chắc ta sẽ buồn…nhưng biết làm sao hơn thế được vì ta chẳng giống cô gái nào, ta công khai tất cả các mối quan hệ, thậm chí nhắn cho cả những người đeo đuổi ta rằng ta đang đi chơi với anh khi có tin nhắn đến lúc ta và anh ở cạnh nhau, ta chẳng bao giờ lôi hộp tin nhắn ra và xóa gì cả….đơn giản ta muốn ta là chính ta, và trong mắt anh ta vẫn là ta của ngày nào….
Còi à! Ta loáng thoáng lung tung khi hình dung trong nhóm của anh có bóng hồng nào đấy yêu anh của ta ý! Trực giác con gái bảo ta vậy chứ ta chưa khi nào hỏi tận mặt anh. Quen anh ngần ấy thời gian rồi mà vẫn chưa có dịp ngồi chung cà phê với tất cả những thành viên được gọi là bạn hữu của anh, chỉ cần cho ta gặp 1 lần, chắc ta sẽ nhận ra ngay….Mà hình như anh cũng chẳng muốn giới thiệu ta với mọi người. Mỗi lần anh đi chung với nhóm đi đâu đó, đám tiệc hay du lịch miệt vườn nhà anh này, cô nọ…anh chẳng bao giờ cho ta đi, dù ta có ngõ lời, mở ý…. Bỏ cái chủ nhật này, cái chủ nhật tới là anh lại hành quân rồi. 5 xe nghe thfi vui đấy nhưng chẳng có chỗ nào dành cho ta cả Còi ạ! Lắm lúc ta tự hỏi bản thân mình rằng, ta hay bạn là người quan trọng với anh? Hoặc có người nào khác quan trọng hơn ta??? Lòng ta đau như xé, ngồi viết dòng nhật ký cho mi mà nước mắt cứ giàn giụa tuôn…. ƯỚc gì giờ có mi ôm ta vào lòng, nhẹ vỗ đầu ta, vuốt tóc ta cho đến khi ta chìm sâu vào giấc ngủ….những điều tưởng nhỏ nhoi ấy mà chẳng bao giờ anh có cơ hội làm cho ta Còi à!
Mi biết không? VÌ anh mà giờ ta đã khác lắm. Ta học nấu ăn mỗi tuần, mỗi lúc có thể. Cô ở phường dạy, bạn bè chung quanh chỉ ta thêm, giờ ta tự hào mà nói với mi rằng ta cũng biết làm nội trợ cơ đấy, biết kho thịt nà, biết nấu canh nà, như những món đơn giản thôi, rau muống xào tỏi nè, canh bí nè, mướp xào nè, kiệu xào thịt nè, …..canh thịt bằm cải xoang nè….chỉ có món cá ta làm mãi mà vẫn bị tanh….Híc híc, nhưng chắc đến lúc có dịp mi về thăm ta, nhất định ta sẽ làm được món cá lóc kho quê nhà cho mi ăn đấy….Yêu ta không? Ngay cả bản thân ta còn tự hào cơ mà….. Tiếp thêm sức mạnh cho ta Còi nhé! Hãy comment lại khi đọc được những dòng tâm sự của ta. Người bạn thân yêu của ta….

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Nhật Ký Ngày 26 Tháng 3....

Bây giờ là 1h08' rạng sáng ngày 26 tháng 3. Thế là hôm nay mình lại được gặp anh, tình iu của mình....
Không hiểu sao nỗi nhớ về anh cứ mãi thôi thúc mình rằng mình muốn gặp anh, muốn được ngắm nhìn anh, từ đôi mắt yêu thương mỗi khi anh nhìn mình nồng nàn, say đắm. Từ đôi môi lướt nhẹ trên má mình, từ những cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng mỗi khi cơn gió lạnh bất chợt thổi qua....tất cả với mình thật đáng nhớ....
Giờ này chắc anh yêu của mình đã ngủ say bên chiếc giường nho nhỏ, mình biết anh rất ít khi thức khuya nên riết rồi cũng quen. Hôm nay, lại như bao hôm khác, lúc anh say giấc nồng là lúc mình cập cụi với trang nhật ký và bài luận văn, nhiều lúc mình chẳng biết động lực ở đâu ra mà mình gần như hoạt động liên tục mà không hề thấy mệt mỏi như thế! Chắc tất cả những điều ấy đều được nuôi dưỡng bằng tình yêu của anh dành cho mình, mình thầm cảm ơn anh biết bao....
Đi chơi với anh lúc nào mình cũng về trước 11h, đó là điều mình yêu anh nhất, anh tôn trọng mình, lo lắng cho mình bị chị mắn mỗi khi về muộn hay đường vắng nguy hiểm.... Về nhà mình lao vào mai một thứ mà mình tự nghĩ ra một cái tên "Ngôi sao hình trái tim" để dành tặng anh. Mỗi một yêu thương đều được mình gửi gấm qua từng đường kim mủi chỉ, đôi lúc kim lại đâm vào tay và thi thoảng máu lại đọng thành giọt đỏ tươi trên ngón tay bé nhỏ của mình, mình thấy đau nhưng ngập đầy hạnh phúc, vì mình yêu anh mà....
23h45' Ngôi sao hình trái tim đã được hoàn thành, mình nhắn tin cho anh trong nụ cười thật tươi. Ngồi lâu nên lưng và cổ cứ mỏi nhừ, đôi chân tê cứng.... rồi mình cũng chợt nhận rõ thêm đôi mắt mình kém lắm, mình ước gì giờ có anh bên cạnh....
00h mình đi giặt đồ của 2 ngày bận rộn học bài và làm móc khóa cho anh. Quá ư mệt mỏi, mình thở phào nhẹ nhỏm khi tất cả đã ổn thỏa lúc đồng hồ báo 00h37'. "Chúc anh yêu ngủ ngon" thế là anh và mình kết thúc một ngày cuối tuần hạnh phúc bằng một dòng tin ngắn ngủi ấy. 
Lấy chiếc lược chảy làn tóc rối , bất chợt mình thoáng ngẫn ngơ. Đã bao nhiêu lần mình tự hỏi rằng "Tại sao anh lại thích  tóc mái ngang như thế?" Câu hỏi đó cứ in ỏi trong đầu mỗi lúc mình cầm lược, xem gương.... Lắm lúc mình đã nghĩ phải chăng "Trang giấy trắng" của anh ngày trước cũng để máy ngang như thế? Liệu có bao giờ anh mượn hình để bắt bóng một người khác không? Mỗi lúc mình hỏi thì anh chỉ trả lời "Anh không biết", thật ra những câu ấy mình muốn nghe biết bao nhiêu, nghe được lời thật lòng từ anh....dù có làm mình buồn đi chăng nữa...
Có lúc mình cũng đã từng nghĩ tại sao mình cứ phải để máy ngang nếu như điều mình suy đoán là đúng? Nhưng rồi tình yêu mình dành cho anh và trái tim nhỏ bé của mình mách bảo rằng mình không nên ít khỉ như thế, yêu là phải hi sinh, yêu là phải chấp nhận.....Mình vẫn quyết định để mái ngang.... Lúc chiều thấy tóc mình dài mà mình than chưa có thời gian đi cắt, chị mới bảo "MầyỪm, tới khi nào nhỉ? Mình thật sự nghĩ không ra, nhưng cho đến thời điểm bây giờ mình vẫn muốn để mái tóc này....  định để mái ngang tới khi nào?",
Nếu có một ngày mình chợt nhận ra vì một ai đó mà anh thích mái ngang, thích mình để tóc dài thì liệu mình có còn thích để mái tóc dài nữa không nhỉ? Thiết nghĩ một khi con người ta bị tổn thương từ chính người ta hằng yêu quý và trân trọng, thì mức độ đau lòng sẽ ra sao? Chắc là không gì bù đắp được! Mình hi vọng mình là người còn xót lại trên thế gian tận hưởng niềm hạnh phúc từ anh trọn vẹn....
Đánh vật với mấy anh mũi xấu xí, bài luận văn của mình vẫn chưa hoàn thành. Có khá nhiều ý tưởng để viết nhưng mình đau mắt quá.... đành gác lại viết vài dòng vào đây.... Cái bụng tồi tệ của mình lại đau nữa mới khổ chứ....Đời, chẳng bao giờ để mình yên dù chỉ một giây, một phút!
Giờ thì trang nhật ký cần khép lại thôi nhường thời gian cho bài vở nửa chứ. Bổng dưng mình thấy nhớ anh quá không biết. Chúc anh yêu một đêm cuối tuần ngon giấc.... Em yêu anh!

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

Nhật ký lúc nửa khuya

Hôm nay học nấu chè, thấy đơn giản mà quá ư là khó. Nó vặn vẹo đủ thứ trò mừ món chè chẳng ngon,thế là mất toai phần thưởng dành cho anh yêu mất rồi...
Ngồi từ lúc 1h30 cho đến 17h25, thiệt là khổ. Nó chẳng hiểu sao, đúng công thức mà bột lại cứ như nước, đậu thì hột chính hột không, Chịu....
Nấu xong nó mệt phờ người, trèo lên võng và nhắn tin cho anh, được đôi tin rồi anh biến mất, nó mơ màng giấc ngủ khi đợi dòng tin nhắn của anh.....
Hôm nay chẳng hiểu sao trời lại mưa,  gió thổi vào tay ướt lạnh làm nó giật mình và lại nhớ  đến anh, người nó run lên, hình như nó lại cảm thì phải.... Đúng thiệt là, nó yếu như bún thêu.
Anh với nó không biết thần giao cách cảm thế nào mà cứ mỗi lần nó định nhắn tin cho anh, nghỉ về anh, và hỏi ai đó rằng "điện thoại có reo không?", "Có tin nhắn nào không?", thì anh xuất hiện. Nếu không là tiếng nhạc chuông quen thuộc dành riêng cho anh thì cũng là tin nhắn được send từ người có tên "a ju". Thì ra là cả khoảng thời gian nó thiếp đi vì lạnh của cơn cảm và vì mệt mỏi của một buổi chiều bận rộn, anh đi đá banh. Nghe tiếng của anh nó vui ơi là vui, mỗi lần gặp anh hay nói chuyện với anh nó cứ như một đứa con nít líu lo hết chuyện này tới chuyện khác. Nó kể anh nghe mình nấu gì hôm nay, anh làm nó nhớ anh phát điên mất....
Bây giờ thì cả hai cùng học bài, dạo gần đây thấy anh chăm học hẳn nó cũng mừng, hi vọng động lực học tập của anh luôn luôn phát huy như thế! Anh iu nhé! 
Hít hít, nó lại đau bụng nữa rồi, quỷ tha ma bắt, chẳng thể để nó có giây phút nào bình yên. Hừ hừ, sao cái gì tồi tệ đều ụp lên người nó thế không biết. Nó sắp ngã ngụy mất rồi....Thật mệt mỏi...Nhưng vì anh, nó luôn sẵn lòng cố gắng, cố gắng vượt qua cơn đau này, cố gắng học tốt để bước tiếp vào đại học sánh bước bên anh, cố gắng chỉ vì anh....vì "Em yêu anh!"....Học bài nào,quên cơn đau này vậy,nó không đủ sức cản bước mi đâu đúng không nó.Ừm, đúng rồi..... Cố gắng thôi....


Nhật Ký Ngày Tháng Năm....

Hôm thứ năm anh về nhà, lóng nó như se thắt lại, vì nó nhớ anh, nó muốn gặp anh ...vậy mà.... Anh bảo anh về quê, đang ngồi trong lớp mà nước mắt trực ứa ra....nó trở nên cau có, khó ưa bởi cái tính được cưng chiều của mình..... Nhớ anh nó trở thành một con ngốc....
Hôm sau anh lên, nhưng nó và anh chẳng có thời gian gặp nhau, nó học suốt liên tục 3 buổi liền....Nhớ anh nó phát khóc lúc nửa đêm....Khi nghe đâu đó vang lên khúc hát "Lời tỏ tình ông bướm", khi thoang thoảng hơi nồng mùi dầu quen thuộc của anh... 
Hôm nay, thứ 7. Nó đã gặp được anh. 2 tiếng ở bên anh sao mà trôi nhanh thế không biết, nó chưa kịp ngắm nhìn anh thì đã về mất rồi.... Mỗi lần xa anh, nó cứ nhớ đôi mắt ấy, đôi mắt suy tư đã làm nó ngẩn ngơ bởi nhiều lẻ, bởi nổi buồn chất vào tim của anh, bởi cái đa tình thu hút các cô gái vây quanh, và còn bởi nhiều thứ khác nữa..... 
Nó nhủ thầm, rùi đến một lúc nào đó....Một lúc nào đó anh sẽ không yêu nó nữa, bởi những cảm xúc yêu thương cứ nhạt dần sao mỗi lần gặp nó "......."   nó biết anh buồn lắm, nhìn đôi mắt anh nhắm nghiền, thinh lặng và chóc chóc lại thở dài mà tim nó chỉ muốn khóc òa lên....Đã bao nhiều làn muốn hỏi "anh buồn em lắm hả anh?" Nhưng nó chỉ được vang lên khe khẻ trong đầu rồi tắt lịm nơi cổ họng...nước mắt nó chảy vào tim....
Tình yêu..... cách định nghĩa, cách nhìn nhận....cách cảm nhận của hai trái tim, đồng điệu giữa hai tâm hồn. Anh và nó, giường như không giống nhau.....
Nó buồn nhưng vẫn vui cười trước mặt anh, vẫn một lòng vì anh. Định hôm thứ năm này sẽ thưởng cho anh thi tốt, nó định tự tay nấu cái gì đó rồi mang lại cho anh....nhưng không thể.... Rồi hôm nay, nó về cũng muốn học làm thứ gì đó. Học nấu chè. Nó biết nấu, nhưng chẳng nấu được ngon.Hôm nay có gia sư chỉ dạy nó. Híc, nó đang cố gắng từng ngày vì "tình iu", vì anh.....
Dạo này ngày nào nó cũng đau đầu luôn, chẳng biết tại sao nữa, chắc có lẻ đầu óc căn thẳng mà không được nghỉ ngơi, máy hoạt động còn  biết mệt mỏi, hư hỏng huống chi là nó.... Nhức đầu, đau bụng, làm nó in ỏi mấy ngày qua, đôi mắt dạo này lại sao sao ấy, cứ hay mỏi và mờ, lắm khi lại chìm trong bóng tối....Chẳng biết dây thần kinh có ảnh hưởng gì nhiều tới đôi mắt nó không, nó lo lắng chết được....ít bửa rảnh nó sẽ đi bệnh viện kiểm tra, nghỉ phải đối mặt với bệnh tật nó chỉ biết thở dài... 
Chiều ngày mai anh T đáp máy bay về nước, khi nghe được tin này nó chẳng biết  là mình đang vui hay đang buồn nữa.... Cảm giác làm người ta tổn thương sao mà khó chịu đến như thế, dù nó vẫn biết tình yêu phải tìm được sự đồng điệu giữa hai tầm hồn, sự tự nguyện đến với nhau chứ tình yêu không xuất phát từ một phía.....Nghĩ như thế mà lòng vẫn thấy xót xa....
Lần thứ 3 anh về chỉ để thăm nó....Nó có đáng là gì trong cuộc đời anh đâu, anh hãy cố mà tìm một người khác để yêu đi, bao năm qua anh đã mất thời gian cho nó quá nhiều rồi, đừng phí công nữa anh ạ! Nó xin anh đó!... Lần thứ 3 của 2 lần nó không ra sân bay đón anh, cũng như nó ít khi ra sân bay tiễn anh về bầu trời tây khác.... Tình cảm của anh nó chỉ biết trân trọng và khắc ghi chứ đừng bắt nó đáp lại nha anh, nó không yêu anh, nó đã có một bầu trời bình yên cho riêng mình rồi...
Khi nó quyết định nói cho T nghe về bầu trời nhỏ của nó, nó biết chắc rằng anh sẽ rất đau.Nhưng không muốn để anh hi vọng, nó sẽ cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn,và thẹn với cả người mà nó hằng yêu quý. "Tình iu" của nó.
Lần đầu tiên nó thấy anh khóc, giọt nước mắt rơi xuống cầm rất lặng lẻ, nhẹ nhàng như tình yêu của anh dành cho nó. Không ồn ào, không  quyết liệt....nhưng vẫn toát lên cái gì đó rất đa tình, rất thủy chung.... Nó xem anh như người anh đáng kính.... Lòng nó cũng thắt từng cơn khi làm người anh nó quý buồn, nhưng biết làm sao hơn thế được....Trong tình yêu, nó rất thẳng thắng, rất tử chủ, nó không bao giờ có ý định bắt cá hai tay, yêu ai là nó chỉ muốn trái tim mình trọn vẹn dành cho người đó.... Nó không còn chỗ nào khác cho anh....
Bay an toàn anh nhé! Giờ bạn nó chuẩn bị qua, dạy nó nấu ăn rồi....Tí nữa nó còn làm bài nữa.... 
Chúc tất cả có một buổi chiều cuối tuần vui....nhất là anh iu của nó...anh nhé! Em yêu anh!

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Nhật ký của tôi.......

Mấy ngày rồi không ghé thăm trang blog, cũng không có thời gian để vào, nó bận với một đống công việc cần nó giải quyết.... Chợt....nóh nghe lòng buồn sao sao ấy! Chuyện gì thế nhỉ?sao bổng dưng nó lại ủ dột? sao bổng dưng nó thấy mình quá lẻ loi, cô độc....
Lôi chiếc điện thoại ra, lại trời, nguyên nhân làm nó trở nên điên như thế có đây rồi, những tinh nhắn đến từ "a iu", từ C2.... Tất cả bủa lấy đầu nó..... Mấy hum nay nó không có gọi về cho anh 3, rõ là khổ. A3 của nó lại bị Ba Ba mắn cho trận nên thân vì cái tội đi chơi về muộn, dạo này anh nó lại cứ trở bệnh luôn luôn, điều làm nó đáng ngại nhất,nó đã bảo là anh đừng đi làm nữa, đánh đổi nhiều thứ....nó không muốn anh nó gặp phải chuyện gì cả....hơn ai hết, nó biết nó thương ai nhất trong nhà cơ mà!!!! Nghe một đoạn nhạc chờ khi anh không nhấc máy? Vì nó ư? Vì nó mừ anh đã bỏ dở tương lai của mình ư? Vì cái gọi là chữ hiếu, là gia đình mà anh đã không màn gì đến thân anh ư? Nó thấy khổ quá!!!.... Những ngày này, nó nhưu điên dạy, nụ cười trên môi của nó bất chợt tắt lịm thay vào đó là những giọt nước mắt chảy ngược vào tận tim, xoáy vào da thịt nó, nó nghe mắt cay xè nhưng ráo hoảnh.... nó thương anh mình biết bao....
Amen! Cuối cùng lời nó nói cũng có tác dụng, anh nó đã về nhà rồi, không giận Ba nữa. Nó vui khi biết anh nó vẫn thương nó nhất, vẫn quan tâm tới nó như một đứa trẻ con nghich ngợm.... Anh à...nó yêu anh!.....Tình yêu thương vàn ính trọng....
Hôm qua nhận được dòng tin của C2, nó đã khóc, khóc nức khi thầy đang đứng ở bụt giảng. Tụi bạn cứ loay hoay không hiểu chuyện gì cứ ngỡ nó giận người yêu.... rồi câu hỏi quan tâm của bạn làm nó như chợt tỉnh, ngộ ra nhiều thứ.... "Bạn trai mầy đâu? Giận nhau à! Hay có chuyện gì rồi? sao lại khóc???". tiếng khóc nhỏ rùi dần trở nên to hơn, nó nghĩ về anh, về khoảng trời bình yên lạ.Hôm qua, và hôm nay anh đã làm gì? Anh đi công việc, thể thao, họp nhóm...thời gian anh dành cho nó chỉ là những dògn tin ngắn ngủi chúc buổi sáng tốt lành, vài dògn hỏi thăm và lời chúc ngủ ngon như thế.... Anh đã không mãi mai khi nghe nó nói đang chuẩn bị hồ sơ, không một lời hỏi thăm hay muốn nghe quyết định của nó. Nó nghỉ thầm:"Nó là gì trong cuộc đời anh?"....
Liệu nó có đánh mất chính mình không? câu hỏi này phải để thêm ít thời gian nữa nó sẽ giải đáp. Nó đã chuẩn bị hồ sơ để thực hiện ước mơ của mình mà không có một lời động viên tinh thần từ anh, nó đã chấp cánh ước mơ của mình bằng những lo nghỉ vụn về từ cuộc sống, nó chẳng thấy bóng dáng "anh thân iu" ở đâu cả, đằng sau làm điểm tựa cho nó.....
Mấy hôm nay, nó lao vào mớ sách vở như một con điên, những lúc anh buôn mình xuống chiếc giường quen thuộc sao câu chúc em iu ngủ ngon chính là những lúc nó đánh vật với chính bản thân mình? Nó buộc mình học và phải học thật tốt, nó buộc mình suy nghĩ, nghĩ về tất cả những gì đã qua, nghĩ về anh, về tương lai hai đứa, về ước mơ của nó mà anh không muốn nó làm: Phóng viên. Nghĩ  trong thời gian tới nó sẽ làm gì? Liệu nó có bước sa chân để sau này ân hận???
...."Anh đã bao giờ hiểu em chưa? Những lúc như thế này em cần anh biết mấy?. Hôm nay em vào viện anh cũng chẳng màn em đi đâu? Sao lại vào?Rằng em có chuyện gì không???? Rồi hôm qua, em cũng vào da liễu, anh cũng chỉ quan tâm hững hờ vài ba tin nhắn...Anh à! đã bao giờ anh nghĩ em đã khóc chưa? Đã bao giờ anh từng nghỉ  anh làm em buồn không??...."....  Đó là dòng nhật ký được lưu trong sổ tay của nó, được nó nhặt nhạnh những yêu thương, những tâm sự, những nụ cười và cả những giọt nước mắt vào đấy! Anh đã bao giờ biết hôm nay là lần thứ bao nhiêu nó vào bếp để học nội trợ những món cơ bản nhất kể từ khi nó quen anh? Anh đã bao giờ chạm tay hay tận mắt nhìn thấy những giọt mồ hôi nó đổ cũng như những giọt nước mắt khi thất bại của nó chưa? Nó đặt lên câu hỏi thầm trong đầu như vậy để rồi nó xót xa trả lời rằng:Chưa bao giờ phải không anh?
Không phải nó kể công vì anh mà nó như thế, cái chính là những hi sinh thầm lặng của nó mãi mãi anh cũng không biết, những nỗ lực và cả những cố gắng nó làm....chỉ là những hạt bụi tầm thường chung quanh anh, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng hất tung chúng bay mất.... Sáng mai, nó tái khám ở H Mỹ, nhưng thôi, nó bất cần, nó không quan tâm nữa.... mặc kệ đau bụng hay nhức đầu, mặc kệ dị ứng da hay gì gì khác.....Nó chẳng muốn quan tâm mình nửa rồi....
Anh có thể quan tâm em thêm một chút không? Anh có thể đừng bao giờ cũng chỉ ..... không? Thật ra hôm nay là do nó rủ bạn đi hát chứ chẳng ai rủ nó cả. Bạn nó cũng muốn nó trút sạch nỗi buồn nên 4 đứa kéo đi. Ngồi co ro trong căn phòng lạnh, nó im lặng nghe những nhịp đập tim mình từ những giai điệu quen thuộc đầy tâm trạng! Nóh kông hát, chỉ ngồi yên, rồi nó như biến thành một kẻ khác, nó hát ca, nhảy múa tưng bừng, anh nhắn cho nó, nó biết dù anh không nói nhưng anh buồn nó.... haiz....nó cũng chỉ biết gậm nhấm và chịu đựng.... 
Bây giờ đã gần 1h sáng rồi nó nhỉ? đã mấy hôm mầy hoạt động không ngơi nghỉ rồi đó? Có ổn không khi mầy mãi như thế? Bình tỉnh và sáng suốt để chuyên tâm vào đề tài dù không có những dòng tin nhắn hay những phần thưởng động viên từ anh, tương lai là của mầy đó....Đêm nay là đêm cuối cùng để quyết định nó nhé, không biết từ khi nào mầy đã trở nên lượm thượm thiếu quyết đoán như thế nữa.... Kết thúc thôi.... Giờ thì tập trung vào bài vở nhé! Lại một ngày nữa chúc anh ngủ ngon....
 

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Nhật Ký Ngày Tháng Năm....



Hôm nay buổi sáng khí trời oi bức, nó bức ra đường với đôi mắt thất thần của một đêm dài ngủ không ngon giấc. Sao dạo này lại thế, lại giống cái khoảng thời gian cách đây hơn nửa năm trước. Nó ghét nó bây giờ, thức làm chi, hành hạ mình làm gì cơ chứ nhỉ??? Hôm nay đến phường học nấu ăn, làm món mì xào ý với tên gọi là "Tình yêu", nó nghe sao mà hấp dẫn quá, cứ ngỡ sẽ trổ tài thếch anh yêu một món ăn với cái tên đầy ý nghĩa, ai dè.... Không đơn giản như nó tưởng, cách sơ chế đã thấy rắc rối với mấy loại hải sản rồi vậy mà còn cách thái lát, tỉa xới, uống nắng, nêm nếm, trang trí...nước chấm....nó sắp điên lên được....


Lấy mấy cọng cần gập khúc, tỉa ớt làm hoa, híc, cay xòe nơi khóe mắt, đúng thật "ớt nào mà ớt chẳng cay!", Nước mắt nó nóng rang cả mặt, mắt đỏ hoe, cô dạy nấu ăn chỉ nhìn rồi an ủi, "từ từ con ạ!, không gì là không có sự khởi đầu, không khởi đầu nào mà không có thất bại...", cô đúng là người cô, không những là cô ở trường dạy học, dạy ở phường, mà còn dạy nó học nấu ăn, cô chăm chút cho nó như một đứa con, dạy nó cần mẫn lắm....an ỉu nó đúng lúc làm lòng vơi cả buồn! Món ăn, nó trang trí đẹp, màu sắc bắt mắt...nhưng mùi vị thì...ôi thôi dỡ tệ...ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai....nó buồn, nó tủi, càng đau lòng hơn khi món mì xào tình yêu vẫn được cô ăn thật ngon, gương mặt cô không phản ánh đúng sự thật.... Nó chạy ra sao, khóc nứt nở...


Cô lay nhẹ vai nó, đưa cho nó tấm khăn. Cô nhỏ nhẹ, "đời còn dài em à! Tình cảm không chỉ thể hiện bằng những món ăn mà còn nhiều thứ khác, em rất hiểu chuyện đó mà, rất dễ thuyết phục lòng người mà, sao em lại không tự thuyết phục mình??" Cần cho bản thân thời gian.... Cô nói đúng....nó nghĩ mãi, cuối cùng nó không khóc nữa....nó quẹt nhanh mấy giọt nước mắt làm đôi mắt nó đỏ mọng. Rồi vào học tiếp cách làm bánh kem. Híc, cái nào cũng khó, nó đã quá mệt, nhưng nghĩ về anh, nó lại cố gắng và dặn lòng là đừng bao giờ nản chí nó nhé! Vậy là chiết bánh kem thứ 3 ra đời mừ chẳng tiến bộ hơn, cô bảo do lớp kem không đủ độ lạnh để đông đặc được nên chà mãi mừ nó chẳng lán. Híc, chẳng biết tới sinh nhật anh nó có làm được cho anh không? Nó muốn tự tay chuẩn bị món ăn, từng món một, nó muốn chuẩn bị cả quà và cả bánh kem... Nó yêu anh biết bao nên cứ thế muốn tự tay chăm sóc anh từ chút một. Mỗi ngày nó học bài vào lúc khuya, vào những thời gian rảnh có thể mà nó cảm thấy thoải mái, bây giờ nó chăm chỉ đọc sách nấu ăn, sách dạy cắt may cơ bản, cách thêu áo len... Nó còn nhờ cô đi chợ dạy cho nó cách chọn thịt vừa tươi ngon lại vừa rẻ (nghe thấy hoang đường quá, ngon mà rẻ, thiệt là....), dạy nó cách thái thịt bò đúng sớ để không bị dai, dạy nó cách chọn rau gì khi ăn chung với món gì....Giò nó tin, sức mạnh tình yêu ghê gớm thật...


Về đến nhà nó mệt phờ cả người, cuối cùng anh cũng cho nó liều thuốc tinh thần, anh gọi cho nó, nó líu lo kể anh nghe hôm nay nó làm gì...Nhưng than ôi, anh làm nó buồn ghê gớm, anh bảo "Bánh kem thì mua chứ làm gì cho mệt", nó biết phần nào đó anh quan tâm nó, sợ nó cực khổ. Nhưng anh đâu bao giờ biết nó học là vì ai? Biết bao tình cảm yêu thương nó gởi vào những mùi vị món ăn, từng đường kim mủi chỉ, vậy mà.... Nó đau lắm anh biết không?


Giờ thì nó học bài, nó hay học những lúc nhớ anh. Nó muốn kiềm chế cảm xúc lại và học thật chăm, nó cũng không muốn anh buồn, anh lo. Mỗi ngày anh bắt đầu say giấc nồng thì lại chính là lúc nó lao vào sách vở, tụi bạn hay bảo nó là động vật hoạt đông về đêm, nó cứ dối rằng mỗi đêm nó đều ngủ sớm để anh đừng lo, đừng thở dài như thế.... Nói dối đôi khi vẫn tốt cho người nghe mà, anh đã có lần bảo vậy....đúng không anh??? Sao bụng nó cứ mãi đau thế này không biết....


Giờ anh ngủ rồi anh nhỉ? Giờ nó thấy nhớ anh, nhớ nhất là đôi mắt anh làm nó say đắm cũng đồng thời làm nó thấp thỡm lo, đôi mắt rất buồn của anh....


Ngủ ngoan anh yêu nhé.... Ngày cuối tuần nhớ anh!

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Nhật ký ngày tháng năm....

Hôm nay xem anh đá bóng, em thấy mình yêu anh một cách lạ thường, hi hi, anh yêu à! Em yêu anh lắm đấy!....
Đâu cần em nói 3 từ ấy thì anh cũng hiểu tình cảm của em mà phải không anh? Bầu trời hôm nay thật đẹp, lòng em thật ấm áp, cũng chỉ vì em có anh....
Hôm nay em chuẩn bị đi học làm kem, hi hi, hi vọng sẽ mang lại cho anh nhiều bất ngờ và hạnh phúc! Anh vui không anh? Honey của anh vui lắm đấy.....
Hôm qua Chị bảo với em rằng "Đi uống tóc", em nghĩ về anh, rồi lúc lắc đầu bảo "Không"!
....
Một bài thơ em rất thích, một bài thơ vì anh yêu của em!.....
Em tặng anh.....

MÁI TÓC
Xuân Diệu

Mái tóc này ngày xưa em cắt ngắn
Khi yêu ai thôi cắt ngắn để dài.
Có một người tinh nghịch hỏi vì ai?
Thích tóc ngắn sao để dài cô bé!

Nghĩ về anh em mỉm cười đáp khẻ
"Không đâu mình thích để tóc dài cơ"
Xấu như em ai gặp cũng hững hờ
Ai yêu được mà bảo vì ai nhỉ?

Rồi một hôm em gặp người tri kỉ
Đã cùng em lời vàng đá không phai
Nghĩ về anh em để mái tóc dài
Cho vừa dạ người yêu hằng mong mỏi

Nếu một mai con chúng mình có hỏi
Mái tóc này Má hở để làm chi?
Thay lời em anh trả lời con nhé!
Mái tóc này Má để chỉ vì Ba.


Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Cảm xúc em yêu anh!

Sáng hôm nay nó dậy thật sớm, mới 6h mà nó đã đánh răng xong. Mở cửa ra hít thở khí trời của bình minh ấm áp, nó thấy hạnh phúc, dâng trào nỗi nhớ anh mặc dù hôm qua nó mới vừa đi chơi với anh nhân ngày Phụ Nữ. Nhìn lẳn hoa anh tặng nó chỉ muốn khóc thôi.... "Anh iu" yêu em chắc anh cũng mệt mỏi vì tính trẻ con, hờn mát của em lắm hả anh? Anh vì mua quà cho em lại phải bị ướt mưa, nắm tay anh em nghe hơi ấm do trận mưa buổi chiều mang đến, chắc anh lại sốt nữa mà chẳng cho em hay.... Anh lúc nào cũng sợ em lo lắng, lúc nào anh cũng muốn dấu em, làm sao em biết mà quan tâm anh nhiều hơn nếu như anh cứ im lặng....mãi như thế hả anh????
.....
Hôm 7/03, em giận anh lắm đấy, có mỗi chuyện nhắn tin cho em mừ anh cũng quên. "Anh trả lời rồi cơ mà!". Híc, anh làm gì mừ chẳng chịu để tâm gì hết á, anh biết em hay dỗi hờn, em hay giận mà.....anh còn nói anh nhầm, anh nhầm với ai???? Híc....giận anh không thể tưởng....
Giận anh vì ngồi đợi anh những mấy tiếng đồng hồ để rồi anh nhắn lại tin nhắn ấy, giận anh ghê gớm vì anh chẳng chịu quan tâm em, anh thật hư!. Cô lại gọi anh à! Cô hỏi ý kiến của em về việc cho em đi học lớp bồi dưỡng nghiệp vụ và về đài viết báo cho cô, cô muốn em biến ước mơ của em thành hiện thực, em cũng rất thích nó nhưng anh thì không. Anh không thích! em trống rỗng, đã muốn khóc rồi, đã định đợi anh nhắn tin cho em thì em sẽ nói, nói hết những ấm ức trong em, nói hết suy nghĩ của em chia sẻ với anh....vậy mà, đùn một cái .... thế nên em mới giận.... Nghĩ về anh, em lại nhớ về lời anh kể, "Trang giấy trắng" của anh đã làm em trằn trọc với biết bao cái thở dài như thế.... Em đã nói với anh, "sao cứ mỗi lần anh tạo được niềm tin cho em để em tin tưởng vào anh thì cũng chính anh làm niềm tin đó bị lung lay".... Em đã nói "chắc với anh em không bao giờ là một trang giấy trắng!". Suy nghĩ vừa bọc bạch em lại sợ anh buồn, chưa kịp thổ lộ thì em đã lại tiếp tục xoa nỗi buồn của anh ".....nhưng em tin, em dùng trái tim mình để quan tâm anh, để yêu anh, thì anh cũng sẽ đáp lại em bằng cả trái tim như thế, bằng sự thật lòng. Em nghĩ nếu anh có gì buồn, hoặc không vui... tất cả anh sẽ chia sẻ với em...!" Giường như em đang hoài nghi anh về điều gì đó. Em không hoài nghi, không làm gì cả, ngoài những lời em vừa mới nói xong. Tất cả mọi chuyện là do anh quyết! Anh càng cân thì nó sẽ càng không bằng, đơn giản đời không như một giấc mơ, nếu trước đây anh cho em là người tâm lý, là người sâu sắc thì anh đã hiểu rằng người như vậy rất nhạy cảm với bất kỳ chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, dù là lời nói chơi hay nói thật. Nếu anh hiểu em thì anh đã không có tin nhắn vừa rồi, lần đầu tiên em thấy hụt hẫng vì câu khẳng định của anh.... Thật đấy! anh cứ làm sao ấy, giường như trái tim anh còn xẻ đôi cho người cũ.... Điều đó không bao giờ em chấp nhận anh biết không????
....

Rồi tối qua anh hỏi em, em thinh lặng, không phải em im lặng vì cho rằng em sai mà vì em không thể nói, mà vì em đã làm anh buồn, em biết thế, em đau lòng, nước mắt sắp trào ra, em chỉ kịp ngăn lại bằng cách đấy.... Im lặng. Em biết hôm qua anh buồn, anh không được vui khi hôm nay mình gặp nhau, thậm chí những dòng tin nhắn ấy cứ lỡn quỡn trong đầu anh nữa..... Em đọc được  sự  ưu tư trong đôi mắt của anh, đọc được sự phiền muộn trên khuôn mặt anh, em chỉ biết ôm anh, ghì anh thật chặt vào lòng... vì em đã làm anh buồn, em đã dặn lòng là chỉ mang lại cho anh hạnh phúc, tiếng cười thôi, ấy thế mà bao tiếng thở dài rồi anh nhỉ????
Nghĩ về anh, về những cảm xúc em đã bậc khóc không biết bao nhiêu lần. Những giọt nước mắt nóng ấm của em rơi như thế chắc chẳng bao giờ anh biết được, chẳng bao giờ anh biết em rất đau lòng vì một câu nói hay chỉ một cử chỉ thiếu quan tâm em của anh như trước. Chắc có lẽ em nói đúng, với anh em không bao giờ là một trang giấy trắng!!!!
...

Chiều 8/3 mưa anh nhỉ? Mưa làm nỗi buồn em vơi nhẹ đi, nó giúp em phấn khích tinh thần để rồi nỗi nhớ về anh lại thôi thúc em mãnh liệt..... "Gặp anh em mới biết, vì chọn quà cho em mà anh đã phải ướt mưa, em có cần mấy thứ đó đâu, cái em cần là đôi tay, là bờ vai, là trái tim và tấm lòng của anh thôi anh biết không? Lúc mở quà của anh em suýt phát khóc, chị cũng ngồi đấy, cũng bắt gặp sự thản thốt trong đôi mắt của em, chị bảo hãy cảm nhận nó bằng tấm lòng, đừng suy nghĩ gì hết"..... Chị có biết em suy nghĩ gì chăng? Anh đi làm? Em thương anh đến nỗi sắp vỡ  vụn trái tim em, chắc anh đi làm là để thực hiện một điều, em thoáng nhận  ra ngay trong câu nói anh nói hôm nào, em biết anh thực hiện điều gì đó nó có liên quan tới em, anh làm cũng chỉ vì em... Em lại khóc!"
....

Em chạy tọt lên gác, mở toang chiếc cửa sổ yêu thương đã khép kín trong những ngày nóng bức, cũng như trái tim em đã khép và dần mở cửa từ khi em gặp anh, em ngắm mưa, nhưng trời chẳng chiều lòng người, mưa chưa thấm đất đã vội ngừng, mưa chưa cuốn trôi đi nỗi buồn thì mưa đã dừng lại, nhưng có một điều vẫn mãnh liệt trong em, đó chính là một nỗi nhớ.....Nhớ về anh...

Lật đật bước nhay xuống cầu thang, vớ tay lấy cái áo khoác, em dắt xe ra đường, chị hỏi em chỉ đáp nhanh: Đi chợ! Em lại muốn làm điều gì đó cho anh! Anh nào có biết....
.... Vất vả lắm anh à, nào là đi chợ, nào là lựa rau, nào là chọn cá, nào là lên Internet hướng dẫn cách làm ngon, em tìm các công thức có thể chế biến. "Cá chưng tương". Món này quá sức đối với hai chị em, nên chị cũng chẳng chỉ em được gì. Thôi thì tự lực cánh sinh, tất cả vì anh thân yêu nhé!.... 

17h 25' , nồi cá chưng tương đã hoàn thành, mùi khét của tương, mùi.... tanh của cá....mùi thơm của ngò gai,....hai chị em không thể nuốt....thất vọng lại tràn về, làm sao đây???? Em ngồi thẫng thờ gần 20 phút thở dài mà chẳng biết làm gì, ăn không được, đỗ đi thì lại tiết, biết bao công sức em bỏ ra, biết bao hương vị tình yêu em dành cho anh gửi trọn vào đấy.... thế mà....Em lắc đầu, chị nhìn em với anh nhìn thương xót và nụ cười tinh nghịch lắm  "Tinh yêu  đấy".Híc, Em đi tắm,,,,,......
.....
Đây là lần thứ 5 thất bại, sao thế nhỉ? Em không có khiếu nấu ăn, tề gia nội trợ hả anh? Trước đây em đã mạnh mẽ bảo với mẹ rằng, mẹ cứ yên tâm, con gái của mẹ sẻ chẳng bao giờ làm ai thất vọng, khi nào con tìm được người con thương, tìm được hạnh phúc đời mình con sẽ tập, sẽ tự học nấu ăn mà không cần ai nhắc nhở, giờ con chỉ tôn thờ trứng luộc, mì tôm thôi.... Nếu như không có Tư  chăm sóc, vậy mà bây giờ em lại là người thất vọng về chính bản thân em nhiều nhất..... 
.... 
Em đã tìm được anh, người mà em cho là mình có thể nương tựa và yêu anh suốt đời. Anh đã làm em thay đổi, từ cách ăn mặc, từ mái tóc ngắn em thích để dài vì anh, từ cách nghĩ...., cách học làm cô gái đảm đang....vì hơn ai hết em cảm nhận được công việc thiêng liêng ấy nó hạnh phúc hơn em tưởng, ấm cúng biết bao nhiêu, em thấy ra rằng nếu muốn có một tổ ấm hạnh phúc, muốn níu giữ chân chồng sau mỗi giờ chiều tan sở thì em phải làm được điều đó. Người phụ nữ đảm đang. Em học nấu ăn, em cũng thấy vui và hạnh phúc. Nhất định một ngày em sẽ làm anh bất ngờ....vì em.....Đừng nãn lòng Lý Cô Nương nhỉ.....
....
Món cá kho, món canh tình yêu học ở Chị, món canh chua thịt bò học lõm của Chị Hai, món trứng luộc thì ôi thôi khỏi học, số một của em mà. Món cà chiên em phải học từ Cúc, món tàu hủ sốt cà thì Như dạy em, haizzzz sao cái gì em cũng tệ thế không biết, chẳng thứ nào tự tay em làm mà không nhờ cậy ai.... Chắc em làm anh thất vọng lắm.... Anh ơi chịu khó ăn canh chua mỗi ngày anh nhé, em chỉ có mỗi món đó là ruột thôi.... Làm sao bây giờ???? Huhuhu....Em nhớ anh quá! Anh sắp thi rồi, gắng mà học bài thật chăm anh nhé!

Em yêu anh!

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

Em Yêu Anh!!!!

Hôm qua cô nhớ anh thật không chịu được, gọi mãi mà anh chẳng nghe, cuối cùng cô cũng bạo gan chạy đến nhà trọ anh và cứ gọi, cứ gọi.... lời bài hát cứ vang lên bên tai cô chứ chẳng phải tiếng của người yêu, cô thấy xót ruột, anh làm gì? Anh đi đâu? Anh có chuyện gì  mà anh chẳng nghe máy? Bình thường anh không bao giờ không nghe điện thoại của cô như thế đâu.... Cô ghét anh!...
Nói ghét chứ nếu như anh hiểu được lòng cô thì anh sẽ biết cô yêu anh đến nhường nào, không một  từ ngữ nào có thể lột tả được tình yêu và nỗi nhớ cô dành cho anh. Mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một giấc ngủ mỗi đêm, mỗi sáng lúc bình minh ló dạng, khi cô trở mình tình giấc lúc nữa đêm, mỗi một bữa ăn, mỗi một cơn gió lạnh chợt thổi qua, mỗi một con đường cô chợt đi qua mà hai đứa đã từng sánh bước....tất cả đều làm cho nỗi nhớ của cô dành cho anh dâng lên da diết.... Anh yêu ơi! Em rất yêu anh, rất yêu, rất rất yêu...
"..... Anh cũng biết em là người thích nói ngược mà anh, anh đừng nghe nhưng câu nói trách móc, hờn giận, ghét anh mỗi ngày mà buồn và cho là em không yêu anh, anh nhé! Nó hoàn toàn ngược lại anh ạ! Chỉ người em thật sự yêu thương, chỉ người em thật sự quý mến, chỉ người duy nhất là anh, chỉ có anh em mới như thế, bởi một lẽ....em muốn anh hiểu rằng....đối với người ta, khi ai đó nói yêu anh mỗi ngày, tình yêu đó có thể là đầu môi chót lưỡi, tình yêu đó có thể là không thật lòng. Riêng em, em yêu anh, muốn anh hãy cảm nhận bằng trái tim anh, bằng đôi tay anh chạm khẽ tay em, bằng đôi mắt của anh nhìn thấy tình yêu của em, bằng sự quan tâm của em dành cho anh, bằng những lời nói ngược chất chứa yêu thương dành cho anh....anh biết không?
Anh đã bắt máy....em cười thật tươi...."Em đang đứng trước cửa nhà anh!".....em nghe giọng anh có vẻ bất ngờ thản thốt, nhưng biết làm sao được, em luôn muốn mang đến cho anh hạnh phúc, mang đến cho anh những bất ngờ và thật nhiều nụ cười....bởi lẽ em yêu anh cơ mà!....
Bước vào phòng anh, em kịp kiềm chế cảm xúc nhớ anh, muốn ôm trầm lấy người yêu bằng xương bằng thịt vào đôi tay nhỏ bé của mình. Em ngồi xuống chiếc giường bé nhỏ của anh, rồi nhìn ngắm căn phòng nhỏ của người yêu, thấy những thứ cô tặng anh, chuông gió, thay lời nhắn gửi từ em.... vào gió để đến bên anh, hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu, nhưng con gái ai lại tặng cho con trai hoa hồng cơ chứ! Em nằm lên chiếc võng của anh mỗi ngày với cái mùi quen thuộc của anh! Anh ôm trầm lấy em và cả em cũng vậy, gục đầu vào bờ vai vạm vỡ của anh cho bao cảm xúc yêu thương dâng trào.... Chẳng biết anh có giống như em không, riêng bản thân em chỉ mong khi anh và em ở bên nhau, được gối đầu trong vòng tay anh, em chỉ mong thời gian lắng lại và ngừng trôi....để cảm xúc yêu thương chất ngất sống động mãi trong tim em...
Từ trước tới giờ em chưa gọi ai bằng hai từ thân thương "Anh iu" cả! Kể cả người bạn em đã từng quen ngày trước. Nhưng với anh tất cả thật khác, có anh đời em hạnh phúc biết bao....
- Em xuống nằm với anh đi em!
Em như một con mèo con ngoan ngoãn, vắt chiếc võng lên, gối đầu mình lên tay anh, choàng tay ôm anh vào lòng và nghe từng hơi thở, từng nhịp đập tim anh.... Anh trao cho em ngọt ngào, hạnh phúc.... Em đọc được dòng cảm xúc khát khao da thịt của anh, em đọc được bản năng của người đàn ông trông anh trổi dậy, em nghe hơi thở của anh mạnh dần và....
- Cho anh được làm người đàn ông thật sự nha em! Anh muốn làm người đàn ông thật sự!...."
 ....

Tim cô như thắt lại, nghe nỗi buồn dâng theo cảm xúc yêu thương. Cô chỉ nhìn anh, mỉm cười và lúc lắc đầu " Không được đâu anh!". Cô biết anh buồn cô lắm, gần như anh có suy nghĩ rằng cô chưa thật sự tin anh, chưa thật sự yêu anh, và chưa thật sự...hiến dâng thứ thiêng liêng nhất đời con gái.... và rồi anh lai bảo...."Anh muốn thử...cảm giác....!!!!""""...... Lại một lần nữa anh làm tim cô thắt lại, đối với anh yêu thương dành cho cô chỉ gói gọn trong hai từ "...." đó sao anh? Anh không biết cô buồn đến độ nào khi nghe hai từ ấy. Cô không buồn khi anh muốn cô là của anh, vì cô biết khi nam nữ ở bên nhau thì sẽ có cảm xúc, và những run động, những ham muốn..... khó có thể kềm chế được.... nhưng cô buồn khi nghe anh hỏi "sao em không chấp nhận anh?".... Buồn lắm anh yêu ạ! Em chấp nhận anh đấy chứ, nhưng không thể hiện bằng cách đó anh iu ạ! Tình yêu còn nhiều thứ khác thiêng liêng hơn, đáng trân quý hơn mà anh. Anh có biết em đã đấu tranh tư tưởng lắm em mới dám nói lên tiếng "em yêu anh" và đón nhận tình cảm  của anh không? Điều em lo sợ nhất chính là anh.....sẽ chẳng thể yêu duy nhất mỗi mình em, mỗi tình iu bé nhỏ của anh thôi....  Cô sợ đến một lúc nào đó anh tìm được người anh yêu hơn cô, "sẵn sàng chấp nhận anh" theo lời anh nói, thì khi đó không biết cô sẽ ra sao? Sẽ hụt hẫng đến độ nào.... Cô lại sợ mình đến nhanh thì ra đi cũng vội vàng như anh đã từng nghĩ, Cô sợ anh lại tôn thờ câu "Trồng trầu thì phải khai mươn. Làm trai hai vợ phải thương cô vợ nhì!", Cô rất sợ, sợ khoảng cách phong tục của hai miền Nam Bắc, sợ mẹ anh chẳng chấp nhận cô, nói chung  cô chưa thật sự đủ bản lĩnh để có thể vượt qua tất cả.... Mẹ anh, gia đình anh, tất cả ai cũng rất khó, rất gia trưởng, nề nếp gia phong, cô đã từng nghĩ khi quen anh, chấp nhận anh thì cô sẽ nên làm gì và không nên làm gì.... Và điều cô nghĩ đã đến ngày hôm qua, chính là điều cô nghĩ mình không nên làm....ngay bây giờ nếu như muốn gia đình anh, mẹ anh chấp nhận cô...
.....

"...Anh yêu ơi!, tất cả cũng chỉ vì tương lai của hai ta, vì những ngày tháng tốt đẹp. Muốn một người khó tính như mẹ anh bằng lòng em thì điều đầu tiên và duy nhất em có thể làm là tạo được niềm tin vững chắc cho mẹ. Liệu mẹ có đồng ý con dâu thậm chí là người yêu của anh là một đứa không biết giữ mình như thế không? Liệu anh có vượt qua được lòng nghi kỵ khi em sắp phải ra trường và không biết làm việc ở đâu không? Anh có từng nghĩ rằng nếu em dễ dàng chấp nhận anh, cho anh thì cũng dễ dàng đến với người khác không? Anh có thể khẳng định và tin tuyệt đối rằng em chỉ thuộc về anh thôi không?"""...  Cô nói thế! Nói rất nhỏ bên tai anh, chẳng biết anh có nghe được nó, có thật sự hiểu cho cô.... yêu anh cả con người cô, mạng sống của cô cô còn không tiết thì tiết gì đến chuyện...... tình cảm ấy.....
Cô không biết là do tính tự ái hay do anh thật sự hiểu và thật sự cảm thông cho cô, tôn trọng cô mà sau đó anh chỉ ôm cô, nhẹ nhàng hôn cô..... Cô rất sợ một ngày nào đó, anh không làm chủ được mình, anh sẽ tìm đến người con gái khác, không giống như cô.... cô không thể cho anh....
Ghi chép những dòng này, cô cũng nhói tim đau đấy chứ, nước mắt cứ lưng tròng khi nghĩ mình làm anh buồn. Cô sợ nhất chính là khi mình chạm vào lòng tự ái và cái tôi kiêu hãnh của người đàn ông trong anh... "Anh ơi....Em chẳng muốn xài đồ chung với bất cứ ai, càng không muốn chia sẽ bờ vai anh, tình yêu của anh, vòng tay của anh lẫn thể xác của anh với bất cứ người con gái nào khác.... Nếu như ngày nào đó em phát hiện...em không biết rồi em sẽ ra sao, sẽ phản ứng thế nào....nhưng có một điều em biết chắc chắn là tim em rất nhói đau..." Đừng làm tim em đau anh nhé!
Nếu yêu em, hãy hiểu cho em, đối với anh thì tình yêu của em được vun đắp bằng yêu thương, bằng sự kính trọng anh. Tình yêu của em được nuôi dưỡng bằng nỗi nhớ, bằng sự lo lắng, quan tâm anh ....cứ thế mà lớn lên từng ngày, từng ngày.... Em sẽ ngoan, sẽ yêu anh trong có thể của một mức giới hạn nhất định anh nhé! Những lúc anh gọi em, em lại thích "dạ", như thế em thấy mình yêu anh, kính trọng anh biết bao tình iu của em ạ! Vì một lẽ tự nhiên thôi, em muốn anh vui mỗi khi được nghe tiếng em, em muốn anh sẽ thật sự thoải mái khi nghĩ về em và tin em, yêu em tuyệt đối.... Anh có vui, có hạnh phúc khi em làm điều đó, em nghĩ những điều đó cho anh không????
Hãy mãi mãi trân trọng những gì hiện có của hai đứa anh nhé! Nếu có một ngày mình xa nhau, thì chắc chắn không phải là điều em mong muốn. Nếu thật sự có một ngày, một ngày tồi tệ nhất đời em xảy ra, ngày mà mình xa nhau thì chắc chắn không phải em  là người thay lòng đổi dạ! Mà chỉ có thể  có một ngày, một ngày anh bỏ rơi em mà thôi!.... Như anh biết đó, em rất kén chọn, không phải ai yêu em cũng dễ dàng chấp nhận, khi quyết định tiến tới và  yêu nhau, em đã nghĩ khi yêu và chấp nhận một người, cũng đồng thời là em đã chấp nhận gắn bó với anh ở nữa đời còn lại.... Anh hãy thật sự vững lòng tin vào em anh nhé! Em rất rất, rất yêu anh!...

Nghĩ Về Anh


Lần đầu tiên thấy ngày dài đến thế, đầu ốc trống rỗng đến thế. Cả buổi sáng ngồi bên bàn học với chiết điện thoại cốt chỉ mong số điện thoại quen thuộc hiện lên.....mà mãi chẳng thấy.... Cả buổi trưa, nằm lăn lốc, đọc cả quyển giáo trình với một cuốn tiểu thuyết dày cộm hơn trăm trang chứ ích, vậy mà ngước mắt ngó đồng hồ cũng chỉ 15h hơn..... Thời gian ơi, đừng trêu ngươi nữa.....nhanh nhanh buôn màn và tốt nhất là hãy đỗ mưa đi, mưa cho bao nóng bứt trong người nó dập tắt, cho bao bộn bề suy nghĩ cuốn theo làn nước trôi đi.... cho nó thôi nghĩ, thôi nhớ về anh nữa....
Nó bỏ cả buổi chiều đi chợ mua thịt về cố tình làm một món kho, cặm cụi, khó khăn lắm nồi thịt kho mới hoàn thành trong mồ hôi đẫm trán.....Vậy mà không một ai biết, cũng chẳng một ai khen chê ngon dở thế nào.....Nó muốn tập làm thức ăn cũng chỉ vì anh, vì hai từ anh buôn thõng, em làm mới "ý nghĩa". Ý nghĩa không nó không biết, nó chỉ biết hôm nay anh đi tham gia văn nghệ hoạt động 8/3 ở trường anh, rồi nó cũng biết chắc  chắn khoảng thời gian về khuya cũng là khoảng "thời gian chết" anh dành cho bạn bè của mình.... bên những ly rượu nhạt.... Chị thì đi học rồi cũng không về nhà, hôm nay chị đi cà phê, karaoke với bạn luôn...Thế mới biết công sức mình bỏ ra lại dư thừa.....mà chẳng một ai biết.....Nóng bứt cả người, nó chui tọt vào nhà tắm cố xua đi bao ý nghĩ vớ vẫn trong đầu.....đi tắm cái đã....Mặc kệ nồi thịt kho, mặc kệ mâm cơm nó chuẩn bị....
Hèn gì sao mỗi ngày chị lăn lộn trong bếp khổ sở mà nghe nó bỏ ăn là chị lại giận, lại mắn tới tấp, thì ra công sức ai bỏ ra cũng quý cả, lại cô đơn khi ngồi một mình bên mâm cơm, miệng cứ như dán keo thật chặt, chẳng một ai nói chuyện, thủ thỉ cho vui tai.....làm sao nuốt trôi cho nỗi chứ!...
Biết vậy hôm nay cà phê với bạn là ok rồi, từ chối làm gì rồi giờ nằm co ro đợi chờ hết ngày.... sao nó chẳng thấy thời gian anh dành cho nó nằm ở đâu trong đầu anh nữa, anh giường như rất coi trọng bạn...thậm chí còn hơn cả nó nữa.... nó đâu yêu cầu anh là phải  có mỗi nó mà quên bạn bè đâu, nhưng ít ra anh cũng nên quan tâm nó một xíu chứ....còn đằng này.... nó không muốn nghĩ tới nữa...Nó buồn.
Một ngày cuối tuần thật tẻ nhạt, thật buồn, thật cô đơn.....hôm nay Cô lại gọi và nhắc lại lời đề nghị lần trước. Cô muốn nó về làm việc cùng cô, công việc phóng viên nó yêu thích xem ra đành gác lại....cũng vì nó tôn trọng anh, nó không muốn làm anh buồn, anh thất vọng, hơn ai hết nó luôn muốn anh vui vẻ và hạnh phúc.... Nhưng anh có biết đâu....khi nó hỏi "Anh cho em làm nhà báo - phóng viên không?" "Anh thích không?" Anh chưa từng hỏi nó là "Em có thích công việc đó không?", hay "Em cảm thấy công việc đó thế nào?", anh chưa bao giờ đọc được suy nghĩ của nó. Híc, anh chỉ bảo đúng một chữ "Không"....mà thôi.   Tuy hơi buồn nhưng nó thấy mình quyết định đúng.... Thôi thì gác nó lại nào nó ơi....
Cùng là một suy nghĩ với những lời mời thiện chí, nó rất ngại anh biết điều này. Hôm nay, nó chính thức từ chối với hai người anh về việc nó đi thực tập ở SG. Nó biết chắc anh sẽ không vui hay chí ít nếu có thì anh cũng buồn mà không nói....bởi nó đi xa...., Nó cần tạo lòng tin, cần hi sinh thầm lặn mà không mong anh biết hay đáp trả, nó biện hộ cho tình yêu của nó như thế đấy.... Nó quá hiểu những lời đề nghị kia có ngụ ý gì cơ mà, ở đời chẳng ai cho không ai thứ gì cả! Nó nghĩ vậy, có cho mới có nhận, nó không cho nên bắt buộc lòng không thể chấp nhận, dù thiện chí đến đâu.... nó cần tự lực trong bước đường tìm hướng đi cho mình cũng như kiếm tìm hạnh phúc..... Mấy lúc thế này nó cần anh biết bao nhiêu....nhưng sao mỗi lần như thế nó đều chẳng thấy anh xuất hiện, nó chỉ nhớ anh trong nỗi buồn, nỗi cô đơn....
Ngay cái ngày nó vào viện cấp cứu cũng vậy, nó đã khóc nấc chẳng nói thành lời, nó cứ ngỡ anh sẽ đợi mình, nhưng không, anh vô tình hơn nó tưởng....Anh đâu biết nó cần giọng nói của anh an ủi nó biết bao..... nó ghét anh quá!
Lắm lúc nó cũng buồn anh ghê gớm lắm. Nhưng nghĩ, khi yêu nhau là yêu cả những mặt tốt lẫn mặt xấu của nhau, yêu những cái không hoàn thiện đến những cái hoàn thiện....Yêu là không bắt buộc anh phải theo ý mình, yêu là phải chấp nhận anh, vì vốn dĩ con người anh chính là như thế.....
Có phải nó sâu sắc trong ý nghĩ chăng? Nhưng cũng bởi cái ý nghĩ đó đã giúp nó xóa đi bao hờn ghen, buồn tủi, xóa đi những điều anh làm nó giận...và bỏ qua.... Tình yêu của anh trong nó quá lớn chăng hay đó là ngu ngốc nhỉ???? Nếu ai đó bảo nó ngu ngốc, thì nó cũng muốn làm kẻ ngốc suốt đời để anh có được những nụ cười hạnh phúc.... Cuối tuần vui vẻ bên bạn bè anh nhé!

Buổi tối cuối tuần cô đơn...... Một ngày chủ nhật nhớ anh!...

Angel!

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

cảm xúc trong tôi

Anh à! Trang blog này là những dòng nhật ký của em, em muốn ghi lại tất cả.....mỗi ngày em trôi qua như thế nào.... những cảm xúc thật của em, của con người bằng da bằng thịt, của những nối nhớ thương về anh....vì em yêu anh.....