Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012



Khi nào còn yêu người ta còn tha thứ lỗi lầm cho nhau…

Tự mình phải hiểu mình thôi

Làm thân con gái một đời

Buồn lo lặng vào trong mắt

Nụ cười cứ nở trên môi



Bây giờ em mới thật sự thấm ý nghĩa của 4 câu thơ này. Đã gần hai tháng nay em phải cố cười, cười với anh, cười với mọi người nhưng lúc này đây thì em không thể cố được nữa…

Em ước gì mình là mặt trời kia để có thể là những tia nắng mà thực chất chính là những giọt nước mắt của mình đem sưởi ấm cho thế gian. Để có thể nghĩ rằng biết đâu nỗi buồn của mình lại chính là niềm hạnh phúc cho người khác…. Nhưng sau khó quá…!

Nếu bạn yêu thương một ai đó để rồi nhận ra rằng người đó đã không thuộc về mình thì hãy để cho họ ra đi. Bởi vì trong tình yêu ta cần cho hơn là nhận. Em đã không làm gì để níu giữ tình yêu của mình cũng bởi vì ý nghĩ như thế…. Nhưng em thật sự thất vọng. Cái tin anh có người khác không đủ bất ngờ để làm em sóc, không ngờ anh lại thay đổi nhanh đến như vậy… Mà cũng phải thôi, anh là thuyền, anh thuộc về biển cả bao la, thuộc về những con sóng rong chơi hoài không biết chán. Và còn em, em chỉ là bờ cát. Em, em thuộc về đất liền, thuộc về con đường nhỏ giữa đồng có hai hàng cây tu hú xanh bốn mùa mà chẳng bao giờ thấy quả, thuộc về cái tàu cao tóc lộng gió, thuộc về những tán cây mát rượi chờ trăng lên, thuộc về cơn mưa trong veo chiều tháng sáu, thuộc về những phố dài thơm mùi lá xà cừ, thuộc về cái hành lang tầng hai mỗi lần mỉm cười cầm chiếc chìa khóa phòng nghe nhìn trong tay…




Em không phải là mối tình thứ nhất, cũng chẳng phải là mối tình cuối cùng của anh. Em đang tự hỏi: đến bao giờ thì con thuyền tình yêu của anh mới cặp bến…, Em đã từng lấy anh làm chổ dựa, lấy lời hẹn ước ba năm làm mục đích. Lấy khoảng thời gian xa cách đằng đẳng làm niềm tin… để chắc chắn rằng không gì có thể thay đổi được. Vậy mà…. giờ đây đã đậu đại học. Đang ngồi giữa lòng thành phố đầy ồn ào náo nhiệt mà sao cảm thấy xa lạ và lạc lỏng quá!... Anh chỉ gần đây thôi, mười lăm phút đi bộ mà xa vời như không thể với tới. Dẫu sao thì cũng phải cố gắng thôi. Cuộc sống sinh viên đã tạo cho em một bộ mặt biết cười hơn. Vả lại, mầy cũng vốn là một người mạnh mẽ cơ mà phải không ngố! Hãy cố lên. Hãy dành thời gian cho học tập, dành tình thương yêu cho gia đình, bè bạn, dành sức lực cho những khó khăn của bốn năm nữa. Rồi mầy sẽ thành một cô giáo giỏi, sẽ được hạnh phúc….




Còn anh, chỉ xin anh một điều. Hãy tặng riêng cho em những kỉ niệm, anh đừng bao giờ tặng một ai đó những bông hoa hướng dương, đừng bao giờ cùng ai đó đi vào con đường nhỏ có hai hàng cây tu hú, chỉ thế thôi… được không? Và còn một điều nữa, anh nên đi tìm bến đậu cho con thuyền tình yêu của mình đi thôi. Nhở biển nỗi bảo thì sao? Đấy là lời khuyên chân thành của một cô em gái đúng như anh mong muốn đấy và cũng để anh không phải nhận thêm cô em gái nào bất đắt dĩ nữa….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét