Cả buổi tối hôm
qua và cho chiều hôm nay, nó cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống không biết bao
nhiêu lần…nó ao ước anh nhắn cho nó 1 tin ngắn ngủi thôi cũng được, để nó còn
biết được là nó vẫn chiếm chút vị trí trong suy nghĩ của anh, dù suy nghĩ ấy có
là thoáng qua đi chăng nữa…..
Cả ngày hôm qua
nó không đến trường như mọi ngày khác, nó ngán ngẩm mọi thứ, tụi bạn gọi cho nó, bảo đi
xem phim, nó cố lếch đầu lê cái thân mệt nhoài ra đường với đôi mắt sưng húp.
20h30 , 4 đưa về, nó buột miệng,
“đi nhậu đi”, nó cũng muốn nếm cảm
giác giải thoát phiền não bằng men rượu là
như
thế nào. Nó uống, uống như điên dại,
rồi nó khóc, mấy đứa bạn lo lắng, nhưng biết tính nó, cản nó không được đâu nếu
điều đó mà nó muốn thực hiện. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó uống 8 chai bia,
tìm quên anh trong chất cay, men đắng…..nhưng
càng cố quên cái hình bóng ấy, cái con người mang tên Hưng sao mà quá khó, nó chỉ thêm đau….
Nó về, té đau lắm, nó khóc….. nhưng quyết lòng không
làm phiền anh, không được gọi, cũng không được nhắn tin cho anh, nó mệt mỏi, chạy
vào nhằm tắm, đâu ai biết nó có tắm nổi đâu. Không phải vì nó say, mà là nó đang khóc! Khóc trong
âm thầm, lặng lẽ…khóc mà chẳng ai biết….dù anh có thấy nước mắt nó rơi, hẳn anh
cũng không bao giờ biết nó đau như thế nào????
Chị nó đập cửa rầm
rầm. Nó bước ra, chị cố quay
đi thật nhanh như đừng để nó thấy cái gì đó trong mắt chị, nó làm mọi người
xung quanh nó lo lắng cho nó đến thế sao? Tất cả mọi người ai cũng nhận ra sự
khác thường của nó khi cả 1 tuần bỏ học. Hôm nay, không hiểu sao Ba gọi cho nó
lúc 5h45, thức dậy đi ăn sáng rồi đi học đi con, rồi 6h15 Thầy nó gọi, con yêu
à, con đến trường nhé. Và đến 6h45 nó mới tắm xong, một người anh cũng gọi, đi
học đi Heo …… bước vào lớp, đôi
mắt của nó không thể giấu nổi buồn đi đâu được, nó nói chuyện, nó cười, cái
cách cười tưng tửng, thầy dạy hôm nay cũng
tò mò, em mất ngủ à. Nếu mệt, thì em về nghỉ ngơi đi. không em không mệt, em
chỉ không muốn học thôi. Lần đầu tiên nó nói mừ không suy nghĩ. Nhưng thầy
không giận, giờ giải lao, thầy xuống bàn nó, kéo chiếc phone tai mà nó nghe nhạc
ra, hỏi nó : Em có sao không???? Em gặp chuyện gì rồi???? Thầy rất quan tâm
nó….nó thinh lặng, một lúc lâu nó bảo, em cần yên tĩnh, thưa thầy….thầy bước
lên vị trí của mình…..nhìn nó
lặng im….
Ngày hôm qua, Thầy
Hiếu, ở tận SG khi thấy dòng trạng thái trên yahoo của nó online, kết thúc thôi…..dù rất
đau….nhưng… Bình yên anh nhé! Thầy đã bỏ việc, đã offline và đã ra đón xe đò để
xuống với nó. Thầy không chạy xe máy về vì thầy sợ lâu. Sợ để nó một mình, 3
tiếng sau thầy đã có mặt ở bến xe, thế là thầy bắt nó đi ăn, nó cố nuốt được
đúng 1 muỗng canh cho thầy vui chứ chẳng thể nào ăn nổi….nó ngồi môi nói mà mắt
lơ đảng nhìn xa xăm: Con bỏ học 8 buổi rồi, con cũng không nộp bài, ngày mai là
kết thúc môn, chắc con bỏ học…..nói
xong
nó lấy tay chóng cằm, lắc đầu và buôn
tiếng thở dài như cố xua đi điều gì đang lởn quởn trong đầu nó, thầy
lo lắng rồi đứng lên, gọi tính tiền và thầy lôi nó lên xe….nó cũng chẳng buồn hỏi
thầy đi đâu, làm gì. Thầy chạy vòng vòng rồi cuối cùng rẻ vào một quán cà phê.
Happy 4. Thầy chọn 1 chổ cà phê và bắt đầu lôi chiếc máy tính ra thầy bảo: Đề tài của con là gì? Thầy
sẽ giúp cho con….Nó nhìn thầy, ưa ứa nước mắt, nhưng thật nhanh, nó cười , cố
kìm nén cảm xúc đau lòng sắp trực trào vở òa trong nó. Nó nói, rồi thầy làm, mắt
nó chăm chăm vào màn hình, đầu óc nó tưng tưng đến nổi quên nhận ra thầy đã rất
mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa từ trán xuống bả
vai vậy mà thầy vẫn làm bài cho nó và chóc chóc lại nhìn nó, con à, con cần bờ
vai để tựa, thì con hãy tựa vào vai thầy, đừng gục ngã nghe con. Bất giác, nước
mắt nó rơi….Thầy lại im lặng….Cái không
gian nghẹt thở, chật nấc người sao chẳng có một người dành cho nó…nó cô đơn quá….
Tại sao? Tại sao
mọi người ai
cũng quan tâm nó? Tại sao chỉ mỗi anh là bỏ mặt nó? Tại sao chỉ mỗi anh là
không nhân ra sự khác thường trong nó….. ngồi tận 4h15 nó đưa thầy ra xe về SG.
Thầy cũng bảo, nếu con muốn, thầy sẽ ở lại với con, nghe con tâm sự. Nó bảo: Không! Con ổn mà thầy….
Thế là nó lao xe như điên trên đường từ bến xe về. Một tiếng va chạm mạnh làm
nó giật bắn cả người quay lại,
suýt nữa, nó đã không câm vững tay lái. Đập
vào mắt nó là hình ảnh một chiếc xe nằm sóng xoài trên mặt đường, một chiếc xe
khác thì chỉ còn lại nửa bánh xe. Rồi in ỏi đâu đó xa xa tiếng còi vọng lại, còi xe cấp cứu. Nó thấy người
đàn bà khóc thé lên, gào thét, giọng thiểu
não, “Huy ơi, còn có làm sao không???” máu đỏ cả một bàn tay người mẹ, nó muốn ngất….
Nó thản thốt, tai nó bắt đầu ù lên, tim phập phồng nhô lên nhô xuống giữa lòng
ngực, khó thở lạ….Đầu nó, len lỏi đâu đây mấy ý nghĩ điên rồ, trời ạ, cả tuần
nay, lúc nào nó ra đường, nó cũng chạy xe thật thùy mị, kéo thẳng tay ga, toàn
70, 80 km/h, nó đang nghĩ, lỡ người nằm trên cái băng-ca ấy là nó thì mọi chuyện
sẽ thế nào đây??? Ai là người đau lòng nhất? Anh có bao giờ khóc khi nó như thế không?
Hay quay lưng đi như biết bao người qua đường vô tình khác…..Nó chợt nhận ra, mình chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi giữa một
thế giới người thôi, dù mình có chết đi thì thế giới này vẫn thế, dòng người vẫn
tấp nập lại qua, bầu trời vẫn sáng và sẽ tối lúc đêm về…..và chắc là anh cũng
vô tình như biết bao con người, biết bao cái vô tình khác…. nó
lại khóc, khóc cho gã con trai không quen biết, khóc cho chính bản thân nó đang
trong bế tắt….vì anh.
….
“….Hưng ơi, nếu như anh đã
nghĩ làm thế nào để em có thể vượt qua được hiện tại ngày hôm nay, thì sao anh
không nghĩ động lực duy nhất chính là anh, là tình cảm của anh dành cho em chứ! Khi anh bảo anh sẽ suy nghĩ lại anh có biết
em vui thế nào không? Nó là tia hi vọng cuối cùng để em sống và chờ đợi, dù sự đợi chờ này là mong
manh và dễ vở như miếng thủy tinh rất mỏng, nhưng em vẫn muốn mình cố gắng đến
gây phút cuối cùng của cuộc đời em…. Nếu
như anh nghĩ em hãy chuyên tâm vào chuyện học hành, thì sao anh không nghĩ hãy
cho nhau thêm cơ hội, thời gian bao lâu em cũng có thể chờ mà anh, chờ để biết
kết quả cuối cùng anh dành cho em, chờ
để anh có thể chấ nhạn em. Nếu như anh có chút gì
đó yêu em, quan tâm em, hẳn anh đã không tuyệt tình đến như thế rồi phải không
anh???....”
…
Nó nhắc đến cái chết, sự ra đi
và khoảng cách giữa hai thế giới. Gấu đã tát vào mặt nó một cái thật đau. Con
điên! Ừm nó đang điên mà gấu, và tốt nhất hãy để
cho nó điên,
để nó thôi đừng nhớ người, để nó buông tay người mà nó không hề hay biết người đã ra đi, để nó quên được
người chính trong cái tiềm thức ngủ quên của nó mà khi nó biết mình tỉnh lại….nổi
đau kia sẽ nặng nề hơn gấp bội….
Sao anh lại ra
đi ngay chính trong lúc nó đấu tranh giữa bệnh tật một mình, sao anh ra đi
chính ngay lúc nó sắp bước vào mùa thi, sao anh ra đi chính ngay trong lúc cánh
cửa đường đời đang hé mở, khép hững hờ chờ đón …..mà nó không biết mình có đủ sức
bước tiếp không? Sao anh ra đi ngay chính trong những cảm xúc của nó dâng trào, chính trong
những nổi buồn không tênh đang dày xéo nó…..giết
chết tâm hồn thơ dại của nó. Sao anh nhẫn tân dẫm đạp
lên cuộc tình của nó, sao anh nhẫn tâm bóp nát trái tim yếu đuối, yêu anh đến
khờ dạy của nó, sao anh không bỏ đi tính cố chấp mà cho chính anh cơ hội. Anh
đã từng nghĩ là kết thúc hay tiếp tục mà anh? Vậy thì sao anh lại chọn cho mình
con đường kết thúc khi mà nó hoàn toàn không muốn thế! Nó khát khao có anh bên
đời, dù nó có làm một chiếc bóng phía sau một người, nó ước, anh và nó trở lại
là của nhau như ngày nào…..Khó với anh lắm sao anh????
Nó rất yêu cái
giọng nói trầm ấm của anh vang lên “tôi đi với bạn gái tôi”, anh đâu biết, mấy
lúc ấy môi nó không thể khép lại, cười thật tươi của nụ cười hạnh phúc. Những
lúc anh bảo anh nhớ em, tim nó như thắt nghẹn vì chính nó cũng như thế, cũng nhớ
anh đến nao lòng….để rồi những lúc anh đặt lên má nó một nụ hôn, nó cười, nhìn
anh âu yếm.
Nó nhớ đến bài hát anh đã hát tặng nó lúc về
nhà anh. Em không
sao tìm, tìm cho ra ai bằng anh?” Anh
đã biết thế mà sao anh bỏ rơi nó như thế, đã biết nó sẽ chẳng bao giờ tìm được
bờ vai nương tựa và đủ làm lòng nó bình yên như anh……Nó ước, dù chỉ một lần, một
lần anh suy nghĩ lại…..được không anh?
Thế là nó đã bỏ
một môn rồi, nó không thể chú tâm khi anh đối xử với nó như thế….nó biết mình
không nên làm vậy, không nên…..nhưng nó không thể chuyên tâm, thật sự không thể
anh à! ……
Nếu trên đời
này, có 1000 hạt giấy để có được 1 điều ước, nó sẽ làm, và sẽ ước, một điều ước
duy nhất thôi, một điều ước trong đời, cho nó mãi mãi có anh…..bên cạnh….dù chỉ một lần….
….
Ở phương trời xa
xôi ngày tháng dần trôi vô tình.
Có khi nào dừng
lại và anh nhớ.
Nhớ em như hàng
ngày, lòng em vẫn luôn nhớ người
Nhớ như in nụ cười
ngày gặp nhau.
Gấp 1000 hạt giấy
để đếm tình yêu đông đầy,
Để em mơ về một
điều ước.
Dẫu ước mơ chỉ
là một mơ ước thôi nhỏ nhoi.
Rằng anh sẽ đến
lúc sớm mai bình minh.
Ngày mai nếu lúc
thức dậy và em thấy anh bên cạnh
Thì em sẽ nắm lấy cánh tay hoài không buông.
Em sẽ vòng tay
em và ôm lấy anh dịu dàng
Để từ đây không
cho anh ngày nào xa em.
Ngày mai nếu lúc
thức dậy và em thấy anh tươi cười
Thì em sẽ chẳng
muốn ước mơ gì hơn nữa.
Em sẽ dành điều
ước ấy riêng tặng anh
Nếu anh hứa sẽ
mãi cầm tay em và bên em.”
Hạt giấy
……Nó
ước….. ước được như thế biết bao? Liệu nó gấp được 1000 hạt giấy thì anh có về
bên nó không? Thế thì một tuần, một tuần thử thách nha nó, một tuần cho anh, một
tuần cho cả mi nữa…..Cố gắng gạt đau khổ thêm một tuần nữa…..cố lên! Cố lên
nào!....Anh ơi, anh có thể cho nó một điều ước được không????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét