Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Ngày Mưa

Nó nhớ có lần anh đã từng ví nó là "cô bé mưa", một cái tên mà rất nhiều người gọi nó, đơn giản vì nó thích mưa, rất thích..
Trời hôm nay cũng mưa, mây mù giăng khắp lối, con đường trải sỏi trước cổng nhà trọ của nó cũng ngập chìm trong biển nước, những giọt mưa cứ không ngừng quật tới tấp vào mặt đường, từng hàng cây, kẻ lá, chẳng biết chúng có cảm xúc chăng, chứ riêng nó, nó buồn tột độ, mưa làm nó thấy lạnh, cái lạnh trong nỗi nhớ người yêu dù nó mới gặp anh hai hôm trước, lòng nó buồn điên dại....Ngồi trước cửa sổ bên căn gác một mình, nó bậc khóc....
Ngày tháng trôi, chẳng biết anh còn nhớ nó thích mưa không anh nhỉ? Nó cũng thích màu đông, vì nó nghiện tiểu thuyết, nó cứ tìm cho mình chàng bạch mã trong mơ, để mỗi khi gió đông về anh ấy sẽ ôm nó vào lòng và hỏi "có lạnh lắm không em?","không đâu anh à, mùa đông ấm áp lắm", với nó màu đông ấm áp là được đi bên cạnh anh, được anh choàng tay trao những cái ôm thấm thiết, là khi được anh đặt lên môi những nụ hôn ngọt ngào, là khi 2 chúng tôi cùng sánh bước trên mỗi bước đi, mỗi vui buồn....
Quẹt những giọt nước mắt cuối cùng còn đọng trên làn mi, nó hóp nhẹ ngụp nước cho giọng mình chẳng khác đi vì khóc, nó bấm số gọi anh iu, líu lo với anh. Nghe tiếng anh, lòng nó như lắng lại, nỗi buồn được vơi đi chút ít, sao mà mỗi lần nghe giọng nói ấm áp ấy, nó chỉ muốn nủn nịu mãi thôi, dù lắm lúc nó biết chắc anh sẽ mệt lắm vì cái tính khí trẻ con của nó, nhưng như thế mới đúng thật là con người của nó.....
Hôm nay anh bảo đi họp đội đá banh mà nó hay véo von là những chiến hữu trên sân cỏ. Chẳng biết sao đó anh sẽ làm gì??? Ôi, nó giận chị lắm, tự dưng lúc chiều bảo "mày đi chơi đi!", làm nó mừng suýt không lớn nỗi, vậy mà y ta tắm sạch sẽ, thơm tho lại hỏi giấy tờ xe và phóng xe mất hút trước anh nhìn trực trào nước mắt của nó. Ghét, gọi về bảo Ba mua xe mới được, ăn hiếp người ta, làm nó buồn, mà người yêu nó cũng buồn nữa.... Mét Ba, mét Ba....cho coi...
Suy nghĩ...mét sao được mà mét đây, không khéo Ba lại mắn cho một trận nên thân rồi bắt về cho người ta coi mắt nữa ấy chứ. Quỷ tha ma bắt ai có ý định làm mai nó cho người nào đó, nó cực kỳ ghét, đã định ứa thèm về quê, nhưng nhớ nhà, nhớ anh 3 quá và muốn ngồi với anh cùng chuyến xe để tìm về kỉ niệm cũ.....Chắc...có ...lẽ sáng mai sẽ về....Hi vọng mọi điều tốt đẹp, lại trời đừng ai lại nhà con....
Mưa rồi tạnh, tạnh rồi mưa....Nó nhớ anh yêu quá! Anh lúc nào cũng ở trong tâm trí nó cả! Thế mới biết yêu có sức mạnh ghê gớm, hôm nay định lại anh khoe với anh đủ thứ trò. Nào là hồi sáng nó đi lấy tài liệu, rồi về ghé chợ, nó quyết định hôm nay trổ tài bằng những món cơ bản như anh nói. Cá điêu hồng kho, canh mướp, rau sống, dưa leo, cà chua,.....Hứ! Ai bảo nó không biết làm chứ......để rồi xem...
Nhớ hồi thứ 3 tuần rồi, nó nhờ Như lại chở đi chợ chỉ nó cách nhìn thịt sao cho tươi và lựa sao cho ngon, rồi về dạy nó kho thịt, nấu canh cải. Ặc, hôm ấy tức điên lên được, người ta ít nấu ăn, ít khi lăn lộn trong bếp mà nở dành mắn nhiết hà, chẳng chịu nhìn thành quả mồ hôi nhỏ dại trên trán nó nóng ran. Tức nhưng nhịn, vốn dĩ mình tệ thiệt mà, nghĩ tới chữ tệ, nó lại nhớ tới câu anh trêu " Vợ thằng đậu", "Vợ thằng Hưng", nó phá lên cười khanh khách, như bảo nó khùng. "Con khùng, bắn nồi nước lên nấu canh thử coi, con gái gì đâu, đẹp, lanh lợi, học giỏi mà mắc mỗi tội ngu, dạy hoài không biết nấu". Nó làm theo lời như con vật cưng nghe lời chủ nghỉ thầm bụng"Chỉ hôm nay thôi, nay mai tao sẽ nấu cúng tiễn cưng đi còn được chứ đùng nói là nấu canh, thương Ba má, thương bồ tao, tao mới nấu, ....thôi mầy đừng hòng xài xể tao, híc!". Mà cũng thật chẳng oan, nó quên mất là bỏ cá vào nấu trước rồi sao đó cho đồ nêm vào, cải vào. Nó bắt nồi nước xôi lên, nước khá nóng, nó cho hạt nêm vào, chút muối, chút bột ngọt rồi nêm xong lại la thé lên"mầy dạy tao nấu gì mà giống nước lọc nêm muối chứ canh bọng gì con khùng", thế là bị la thêm trận nên thân "A men, lại bà. cá không bỏ vào, rau không bỏ vào nêm mà bảo không mùi không vị", nó cười rồi nhìn sư phụ chỉ dạy......Mồ hôi như tắm mưa...
Hôm nay nghỉ lại, tại nó quên ấy mà, chứ giờ cho nấu thì nó nấu tuốt....Hi hi, thiệt ngại, không biết anh yêu mà biết nó nấu canh kiểu đó rồi còn dám nói là vợ thằng Hưng nữa không hay bảo là vợ ai nữa thì còn chưa biết.... Thiệt là....
Nhưng hôm nay khác à nha!, nó nấu được rồi đó, có điều hơi lâu, canh mướp hôm nay hơi mặn xíu nhưng tạm tạm, chị bảo thế! Mấy ngày trước nó nhớ có hôm anh hỏi nó em ăn gì, nó đâu dám nói, nó chẳng biết món đó là món gì, đùi heo chiên, xong hấp trong nước dừa, rồi xong lại mang ra nấu với củ cải đỏ, củ cải trắng, đậu phộng, rau cần tàu....chẳng biết tên là gì, mà nó cứ nghĩ thầm, bạn ơi nấu cái gì lạ quá ăn chẳng biết có sao không nữa....hazi...
Nghĩ lại thật tức cười, à còn chuyện này nữa anh yêu ạ!. Hôm nay em định mang mấy tấm hình lại để vào bóp của anh, cho anh nhìn thấy em mỗi khi nhớ, mà em cũng thích anh đi đâu cũng có em bên cạnh hết dị đó, còn ngôi sao hình trái tim mang tên anh cứ đem theo mỗi lúc ả đường, mỗi khi đi học mà cũng không có dịp tặng cho anh, món quà tinh thần cho anh thi đạt điểm a mà nó đã ngồi cả một ngày tới tận nữa đêm để mai, gửi yêu thương vào từng sợi chỉ đường kim cho anh.... 
Tất cả mọi thứ chuẩn bị đã bị Cô chị thân yêu phá vỡ, giờ thì nó không khóc nữa rồi, nó đi tắm, xong rồi nó còn làm bài tiểu luận nữa, hiếm khi có thời gian rảnh thế này nó phải tranh thủ thôi....
Chiều thứ bảy vui vẻ anh yêu nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét