Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Cảm xúc em yêu anh!

Sáng hôm nay nó dậy thật sớm, mới 6h mà nó đã đánh răng xong. Mở cửa ra hít thở khí trời của bình minh ấm áp, nó thấy hạnh phúc, dâng trào nỗi nhớ anh mặc dù hôm qua nó mới vừa đi chơi với anh nhân ngày Phụ Nữ. Nhìn lẳn hoa anh tặng nó chỉ muốn khóc thôi.... "Anh iu" yêu em chắc anh cũng mệt mỏi vì tính trẻ con, hờn mát của em lắm hả anh? Anh vì mua quà cho em lại phải bị ướt mưa, nắm tay anh em nghe hơi ấm do trận mưa buổi chiều mang đến, chắc anh lại sốt nữa mà chẳng cho em hay.... Anh lúc nào cũng sợ em lo lắng, lúc nào anh cũng muốn dấu em, làm sao em biết mà quan tâm anh nhiều hơn nếu như anh cứ im lặng....mãi như thế hả anh????
.....
Hôm 7/03, em giận anh lắm đấy, có mỗi chuyện nhắn tin cho em mừ anh cũng quên. "Anh trả lời rồi cơ mà!". Híc, anh làm gì mừ chẳng chịu để tâm gì hết á, anh biết em hay dỗi hờn, em hay giận mà.....anh còn nói anh nhầm, anh nhầm với ai???? Híc....giận anh không thể tưởng....
Giận anh vì ngồi đợi anh những mấy tiếng đồng hồ để rồi anh nhắn lại tin nhắn ấy, giận anh ghê gớm vì anh chẳng chịu quan tâm em, anh thật hư!. Cô lại gọi anh à! Cô hỏi ý kiến của em về việc cho em đi học lớp bồi dưỡng nghiệp vụ và về đài viết báo cho cô, cô muốn em biến ước mơ của em thành hiện thực, em cũng rất thích nó nhưng anh thì không. Anh không thích! em trống rỗng, đã muốn khóc rồi, đã định đợi anh nhắn tin cho em thì em sẽ nói, nói hết những ấm ức trong em, nói hết suy nghĩ của em chia sẻ với anh....vậy mà, đùn một cái .... thế nên em mới giận.... Nghĩ về anh, em lại nhớ về lời anh kể, "Trang giấy trắng" của anh đã làm em trằn trọc với biết bao cái thở dài như thế.... Em đã nói với anh, "sao cứ mỗi lần anh tạo được niềm tin cho em để em tin tưởng vào anh thì cũng chính anh làm niềm tin đó bị lung lay".... Em đã nói "chắc với anh em không bao giờ là một trang giấy trắng!". Suy nghĩ vừa bọc bạch em lại sợ anh buồn, chưa kịp thổ lộ thì em đã lại tiếp tục xoa nỗi buồn của anh ".....nhưng em tin, em dùng trái tim mình để quan tâm anh, để yêu anh, thì anh cũng sẽ đáp lại em bằng cả trái tim như thế, bằng sự thật lòng. Em nghĩ nếu anh có gì buồn, hoặc không vui... tất cả anh sẽ chia sẻ với em...!" Giường như em đang hoài nghi anh về điều gì đó. Em không hoài nghi, không làm gì cả, ngoài những lời em vừa mới nói xong. Tất cả mọi chuyện là do anh quyết! Anh càng cân thì nó sẽ càng không bằng, đơn giản đời không như một giấc mơ, nếu trước đây anh cho em là người tâm lý, là người sâu sắc thì anh đã hiểu rằng người như vậy rất nhạy cảm với bất kỳ chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, dù là lời nói chơi hay nói thật. Nếu anh hiểu em thì anh đã không có tin nhắn vừa rồi, lần đầu tiên em thấy hụt hẫng vì câu khẳng định của anh.... Thật đấy! anh cứ làm sao ấy, giường như trái tim anh còn xẻ đôi cho người cũ.... Điều đó không bao giờ em chấp nhận anh biết không????
....

Rồi tối qua anh hỏi em, em thinh lặng, không phải em im lặng vì cho rằng em sai mà vì em không thể nói, mà vì em đã làm anh buồn, em biết thế, em đau lòng, nước mắt sắp trào ra, em chỉ kịp ngăn lại bằng cách đấy.... Im lặng. Em biết hôm qua anh buồn, anh không được vui khi hôm nay mình gặp nhau, thậm chí những dòng tin nhắn ấy cứ lỡn quỡn trong đầu anh nữa..... Em đọc được  sự  ưu tư trong đôi mắt của anh, đọc được sự phiền muộn trên khuôn mặt anh, em chỉ biết ôm anh, ghì anh thật chặt vào lòng... vì em đã làm anh buồn, em đã dặn lòng là chỉ mang lại cho anh hạnh phúc, tiếng cười thôi, ấy thế mà bao tiếng thở dài rồi anh nhỉ????
Nghĩ về anh, về những cảm xúc em đã bậc khóc không biết bao nhiêu lần. Những giọt nước mắt nóng ấm của em rơi như thế chắc chẳng bao giờ anh biết được, chẳng bao giờ anh biết em rất đau lòng vì một câu nói hay chỉ một cử chỉ thiếu quan tâm em của anh như trước. Chắc có lẽ em nói đúng, với anh em không bao giờ là một trang giấy trắng!!!!
...

Chiều 8/3 mưa anh nhỉ? Mưa làm nỗi buồn em vơi nhẹ đi, nó giúp em phấn khích tinh thần để rồi nỗi nhớ về anh lại thôi thúc em mãnh liệt..... "Gặp anh em mới biết, vì chọn quà cho em mà anh đã phải ướt mưa, em có cần mấy thứ đó đâu, cái em cần là đôi tay, là bờ vai, là trái tim và tấm lòng của anh thôi anh biết không? Lúc mở quà của anh em suýt phát khóc, chị cũng ngồi đấy, cũng bắt gặp sự thản thốt trong đôi mắt của em, chị bảo hãy cảm nhận nó bằng tấm lòng, đừng suy nghĩ gì hết"..... Chị có biết em suy nghĩ gì chăng? Anh đi làm? Em thương anh đến nỗi sắp vỡ  vụn trái tim em, chắc anh đi làm là để thực hiện một điều, em thoáng nhận  ra ngay trong câu nói anh nói hôm nào, em biết anh thực hiện điều gì đó nó có liên quan tới em, anh làm cũng chỉ vì em... Em lại khóc!"
....

Em chạy tọt lên gác, mở toang chiếc cửa sổ yêu thương đã khép kín trong những ngày nóng bức, cũng như trái tim em đã khép và dần mở cửa từ khi em gặp anh, em ngắm mưa, nhưng trời chẳng chiều lòng người, mưa chưa thấm đất đã vội ngừng, mưa chưa cuốn trôi đi nỗi buồn thì mưa đã dừng lại, nhưng có một điều vẫn mãnh liệt trong em, đó chính là một nỗi nhớ.....Nhớ về anh...

Lật đật bước nhay xuống cầu thang, vớ tay lấy cái áo khoác, em dắt xe ra đường, chị hỏi em chỉ đáp nhanh: Đi chợ! Em lại muốn làm điều gì đó cho anh! Anh nào có biết....
.... Vất vả lắm anh à, nào là đi chợ, nào là lựa rau, nào là chọn cá, nào là lên Internet hướng dẫn cách làm ngon, em tìm các công thức có thể chế biến. "Cá chưng tương". Món này quá sức đối với hai chị em, nên chị cũng chẳng chỉ em được gì. Thôi thì tự lực cánh sinh, tất cả vì anh thân yêu nhé!.... 

17h 25' , nồi cá chưng tương đã hoàn thành, mùi khét của tương, mùi.... tanh của cá....mùi thơm của ngò gai,....hai chị em không thể nuốt....thất vọng lại tràn về, làm sao đây???? Em ngồi thẫng thờ gần 20 phút thở dài mà chẳng biết làm gì, ăn không được, đỗ đi thì lại tiết, biết bao công sức em bỏ ra, biết bao hương vị tình yêu em dành cho anh gửi trọn vào đấy.... thế mà....Em lắc đầu, chị nhìn em với anh nhìn thương xót và nụ cười tinh nghịch lắm  "Tinh yêu  đấy".Híc, Em đi tắm,,,,,......
.....
Đây là lần thứ 5 thất bại, sao thế nhỉ? Em không có khiếu nấu ăn, tề gia nội trợ hả anh? Trước đây em đã mạnh mẽ bảo với mẹ rằng, mẹ cứ yên tâm, con gái của mẹ sẻ chẳng bao giờ làm ai thất vọng, khi nào con tìm được người con thương, tìm được hạnh phúc đời mình con sẽ tập, sẽ tự học nấu ăn mà không cần ai nhắc nhở, giờ con chỉ tôn thờ trứng luộc, mì tôm thôi.... Nếu như không có Tư  chăm sóc, vậy mà bây giờ em lại là người thất vọng về chính bản thân em nhiều nhất..... 
.... 
Em đã tìm được anh, người mà em cho là mình có thể nương tựa và yêu anh suốt đời. Anh đã làm em thay đổi, từ cách ăn mặc, từ mái tóc ngắn em thích để dài vì anh, từ cách nghĩ...., cách học làm cô gái đảm đang....vì hơn ai hết em cảm nhận được công việc thiêng liêng ấy nó hạnh phúc hơn em tưởng, ấm cúng biết bao nhiêu, em thấy ra rằng nếu muốn có một tổ ấm hạnh phúc, muốn níu giữ chân chồng sau mỗi giờ chiều tan sở thì em phải làm được điều đó. Người phụ nữ đảm đang. Em học nấu ăn, em cũng thấy vui và hạnh phúc. Nhất định một ngày em sẽ làm anh bất ngờ....vì em.....Đừng nãn lòng Lý Cô Nương nhỉ.....
....
Món cá kho, món canh tình yêu học ở Chị, món canh chua thịt bò học lõm của Chị Hai, món trứng luộc thì ôi thôi khỏi học, số một của em mà. Món cà chiên em phải học từ Cúc, món tàu hủ sốt cà thì Như dạy em, haizzzz sao cái gì em cũng tệ thế không biết, chẳng thứ nào tự tay em làm mà không nhờ cậy ai.... Chắc em làm anh thất vọng lắm.... Anh ơi chịu khó ăn canh chua mỗi ngày anh nhé, em chỉ có mỗi món đó là ruột thôi.... Làm sao bây giờ???? Huhuhu....Em nhớ anh quá! Anh sắp thi rồi, gắng mà học bài thật chăm anh nhé!

Em yêu anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét