Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Nhật ký của tôi.......

Mấy ngày rồi không ghé thăm trang blog, cũng không có thời gian để vào, nó bận với một đống công việc cần nó giải quyết.... Chợt....nóh nghe lòng buồn sao sao ấy! Chuyện gì thế nhỉ?sao bổng dưng nó lại ủ dột? sao bổng dưng nó thấy mình quá lẻ loi, cô độc....
Lôi chiếc điện thoại ra, lại trời, nguyên nhân làm nó trở nên điên như thế có đây rồi, những tinh nhắn đến từ "a iu", từ C2.... Tất cả bủa lấy đầu nó..... Mấy hum nay nó không có gọi về cho anh 3, rõ là khổ. A3 của nó lại bị Ba Ba mắn cho trận nên thân vì cái tội đi chơi về muộn, dạo này anh nó lại cứ trở bệnh luôn luôn, điều làm nó đáng ngại nhất,nó đã bảo là anh đừng đi làm nữa, đánh đổi nhiều thứ....nó không muốn anh nó gặp phải chuyện gì cả....hơn ai hết, nó biết nó thương ai nhất trong nhà cơ mà!!!! Nghe một đoạn nhạc chờ khi anh không nhấc máy? Vì nó ư? Vì nó mừ anh đã bỏ dở tương lai của mình ư? Vì cái gọi là chữ hiếu, là gia đình mà anh đã không màn gì đến thân anh ư? Nó thấy khổ quá!!!.... Những ngày này, nó nhưu điên dạy, nụ cười trên môi của nó bất chợt tắt lịm thay vào đó là những giọt nước mắt chảy ngược vào tận tim, xoáy vào da thịt nó, nó nghe mắt cay xè nhưng ráo hoảnh.... nó thương anh mình biết bao....
Amen! Cuối cùng lời nó nói cũng có tác dụng, anh nó đã về nhà rồi, không giận Ba nữa. Nó vui khi biết anh nó vẫn thương nó nhất, vẫn quan tâm tới nó như một đứa trẻ con nghich ngợm.... Anh à...nó yêu anh!.....Tình yêu thương vàn ính trọng....
Hôm qua nhận được dòng tin của C2, nó đã khóc, khóc nức khi thầy đang đứng ở bụt giảng. Tụi bạn cứ loay hoay không hiểu chuyện gì cứ ngỡ nó giận người yêu.... rồi câu hỏi quan tâm của bạn làm nó như chợt tỉnh, ngộ ra nhiều thứ.... "Bạn trai mầy đâu? Giận nhau à! Hay có chuyện gì rồi? sao lại khóc???". tiếng khóc nhỏ rùi dần trở nên to hơn, nó nghĩ về anh, về khoảng trời bình yên lạ.Hôm qua, và hôm nay anh đã làm gì? Anh đi công việc, thể thao, họp nhóm...thời gian anh dành cho nó chỉ là những dògn tin ngắn ngủi chúc buổi sáng tốt lành, vài dògn hỏi thăm và lời chúc ngủ ngon như thế.... Anh đã không mãi mai khi nghe nó nói đang chuẩn bị hồ sơ, không một lời hỏi thăm hay muốn nghe quyết định của nó. Nó nghỉ thầm:"Nó là gì trong cuộc đời anh?"....
Liệu nó có đánh mất chính mình không? câu hỏi này phải để thêm ít thời gian nữa nó sẽ giải đáp. Nó đã chuẩn bị hồ sơ để thực hiện ước mơ của mình mà không có một lời động viên tinh thần từ anh, nó đã chấp cánh ước mơ của mình bằng những lo nghỉ vụn về từ cuộc sống, nó chẳng thấy bóng dáng "anh thân iu" ở đâu cả, đằng sau làm điểm tựa cho nó.....
Mấy hôm nay, nó lao vào mớ sách vở như một con điên, những lúc anh buôn mình xuống chiếc giường quen thuộc sao câu chúc em iu ngủ ngon chính là những lúc nó đánh vật với chính bản thân mình? Nó buộc mình học và phải học thật tốt, nó buộc mình suy nghĩ, nghĩ về tất cả những gì đã qua, nghĩ về anh, về tương lai hai đứa, về ước mơ của nó mà anh không muốn nó làm: Phóng viên. Nghĩ  trong thời gian tới nó sẽ làm gì? Liệu nó có bước sa chân để sau này ân hận???
...."Anh đã bao giờ hiểu em chưa? Những lúc như thế này em cần anh biết mấy?. Hôm nay em vào viện anh cũng chẳng màn em đi đâu? Sao lại vào?Rằng em có chuyện gì không???? Rồi hôm qua, em cũng vào da liễu, anh cũng chỉ quan tâm hững hờ vài ba tin nhắn...Anh à! đã bao giờ anh nghĩ em đã khóc chưa? Đã bao giờ anh từng nghỉ  anh làm em buồn không??...."....  Đó là dòng nhật ký được lưu trong sổ tay của nó, được nó nhặt nhạnh những yêu thương, những tâm sự, những nụ cười và cả những giọt nước mắt vào đấy! Anh đã bao giờ biết hôm nay là lần thứ bao nhiêu nó vào bếp để học nội trợ những món cơ bản nhất kể từ khi nó quen anh? Anh đã bao giờ chạm tay hay tận mắt nhìn thấy những giọt mồ hôi nó đổ cũng như những giọt nước mắt khi thất bại của nó chưa? Nó đặt lên câu hỏi thầm trong đầu như vậy để rồi nó xót xa trả lời rằng:Chưa bao giờ phải không anh?
Không phải nó kể công vì anh mà nó như thế, cái chính là những hi sinh thầm lặng của nó mãi mãi anh cũng không biết, những nỗ lực và cả những cố gắng nó làm....chỉ là những hạt bụi tầm thường chung quanh anh, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng hất tung chúng bay mất.... Sáng mai, nó tái khám ở H Mỹ, nhưng thôi, nó bất cần, nó không quan tâm nữa.... mặc kệ đau bụng hay nhức đầu, mặc kệ dị ứng da hay gì gì khác.....Nó chẳng muốn quan tâm mình nửa rồi....
Anh có thể quan tâm em thêm một chút không? Anh có thể đừng bao giờ cũng chỉ ..... không? Thật ra hôm nay là do nó rủ bạn đi hát chứ chẳng ai rủ nó cả. Bạn nó cũng muốn nó trút sạch nỗi buồn nên 4 đứa kéo đi. Ngồi co ro trong căn phòng lạnh, nó im lặng nghe những nhịp đập tim mình từ những giai điệu quen thuộc đầy tâm trạng! Nóh kông hát, chỉ ngồi yên, rồi nó như biến thành một kẻ khác, nó hát ca, nhảy múa tưng bừng, anh nhắn cho nó, nó biết dù anh không nói nhưng anh buồn nó.... haiz....nó cũng chỉ biết gậm nhấm và chịu đựng.... 
Bây giờ đã gần 1h sáng rồi nó nhỉ? đã mấy hôm mầy hoạt động không ngơi nghỉ rồi đó? Có ổn không khi mầy mãi như thế? Bình tỉnh và sáng suốt để chuyên tâm vào đề tài dù không có những dòng tin nhắn hay những phần thưởng động viên từ anh, tương lai là của mầy đó....Đêm nay là đêm cuối cùng để quyết định nó nhé, không biết từ khi nào mầy đã trở nên lượm thượm thiếu quyết đoán như thế nữa.... Kết thúc thôi.... Giờ thì tập trung vào bài vở nhé! Lại một ngày nữa chúc anh ngủ ngon....
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét