Lần
đầu tiên thấy ngày dài đến thế, đầu ốc trống rỗng đến thế. Cả buổi sáng
ngồi bên bàn học với chiết điện thoại cốt chỉ mong số điện thoại quen
thuộc hiện lên.....mà mãi chẳng thấy.... Cả buổi trưa, nằm lăn lốc, đọc
cả quyển giáo trình với một cuốn tiểu thuyết dày cộm hơn trăm trang chứ
ích, vậy mà ngước mắt ngó đồng hồ cũng chỉ 15h hơn..... Thời gian ơi,
đừng trêu ngươi nữa.....nhanh nhanh buôn màn và tốt nhất là hãy đỗ mưa
đi, mưa cho bao nóng bứt trong người nó dập tắt, cho bao bộn bề suy nghĩ
cuốn theo làn nước trôi đi.... cho nó thôi nghĩ, thôi nhớ về anh
nữa....
Nó
bỏ cả buổi chiều đi chợ mua thịt về cố tình làm một món kho, cặm cụi,
khó khăn lắm nồi thịt kho mới hoàn thành trong mồ hôi đẫm trán.....Vậy
mà không một ai biết, cũng chẳng một ai khen chê ngon dở thế nào.....Nó
muốn tập làm thức ăn cũng chỉ vì anh, vì hai từ anh buôn thõng, em làm
mới "ý nghĩa". Ý nghĩa không nó không biết, nó chỉ biết hôm nay anh đi
tham gia văn nghệ hoạt động 8/3 ở trường anh, rồi nó cũng biết chắc
chắn khoảng thời gian về khuya cũng là khoảng "thời gian chết" anh dành
cho bạn bè của mình.... bên những ly rượu nhạt.... Chị thì đi học rồi
cũng không về nhà, hôm nay chị đi cà phê, karaoke với bạn luôn...Thế mới
biết công sức mình bỏ ra lại dư thừa.....mà chẳng một ai biết.....Nóng
bứt cả người, nó chui tọt vào nhà tắm cố xua đi bao ý nghĩ vớ vẫn trong
đầu.....đi tắm cái đã....Mặc kệ nồi thịt kho, mặc kệ mâm cơm nó chuẩn
bị....
Hèn
gì sao mỗi ngày chị lăn lộn trong bếp khổ sở mà nghe nó bỏ ăn là chị
lại giận, lại mắn tới tấp, thì ra công sức ai bỏ ra cũng quý cả, lại cô
đơn khi ngồi một mình bên mâm cơm, miệng cứ như dán keo thật chặt, chẳng
một ai nói chuyện, thủ thỉ cho vui tai.....làm sao nuốt trôi cho nỗi
chứ!...
Biết
vậy hôm nay cà phê với bạn là ok rồi, từ chối làm gì rồi giờ nằm co ro
đợi chờ hết ngày.... sao nó chẳng thấy thời gian anh dành cho nó nằm ở
đâu trong đầu anh nữa, anh giường như rất coi trọng bạn...thậm chí còn
hơn cả nó nữa.... nó đâu yêu cầu anh là phải có mỗi nó mà quên bạn bè
đâu, nhưng ít ra anh cũng nên quan tâm nó một xíu chứ....còn đằng
này.... nó không muốn nghĩ tới nữa...Nó buồn.
Một
ngày cuối tuần thật tẻ nhạt, thật buồn, thật cô đơn.....hôm nay Cô lại
gọi và nhắc lại lời đề nghị lần trước. Cô muốn nó về làm việc cùng cô,
công việc phóng viên nó yêu thích xem ra đành gác lại....cũng vì nó tôn
trọng anh, nó không muốn làm anh buồn, anh thất vọng, hơn ai hết nó luôn
muốn anh vui vẻ và hạnh phúc.... Nhưng anh có biết đâu....khi nó hỏi
"Anh cho em làm nhà báo - phóng viên không?" "Anh thích không?" Anh chưa
từng hỏi nó là "Em có thích công việc đó không?", hay "Em cảm thấy công
việc đó thế nào?", anh chưa bao giờ đọc được suy nghĩ của nó. Híc, anh
chỉ bảo đúng một chữ "Không"....mà thôi. Tuy hơi buồn nhưng nó thấy
mình quyết định đúng.... Thôi thì gác nó lại nào nó ơi....
Cùng
là một suy nghĩ với những lời mời thiện chí, nó rất ngại anh biết điều
này. Hôm nay, nó chính thức từ chối với hai người anh về việc nó đi thực
tập ở SG. Nó biết chắc anh sẽ không vui hay chí ít nếu có thì anh cũng
buồn mà không nói....bởi nó đi xa...., Nó cần tạo lòng tin, cần hi sinh
thầm lặn mà không mong anh biết hay đáp trả, nó biện hộ cho tình yêu của
nó như thế đấy.... Nó quá hiểu những lời đề nghị kia có ngụ ý gì cơ mà,
ở đời chẳng ai cho không ai thứ gì cả! Nó nghĩ vậy, có cho mới có nhận,
nó không cho nên bắt buộc lòng không thể chấp nhận, dù thiện chí đến
đâu.... nó cần tự lực trong bước đường tìm hướng đi cho mình cũng như
kiếm tìm hạnh phúc..... Mấy lúc thế này nó cần anh biết bao
nhiêu....nhưng sao mỗi lần như thế nó đều chẳng thấy anh xuất hiện, nó
chỉ nhớ anh trong nỗi buồn, nỗi cô đơn....
Ngay
cái ngày nó vào viện cấp cứu cũng vậy, nó đã khóc nấc chẳng nói thành
lời, nó cứ ngỡ anh sẽ đợi mình, nhưng không, anh vô tình hơn nó
tưởng....Anh đâu biết nó cần giọng nói của anh an ủi nó biết bao..... nó
ghét anh quá!
Lắm
lúc nó cũng buồn anh ghê gớm lắm. Nhưng nghĩ, khi yêu nhau là yêu cả
những mặt tốt lẫn mặt xấu của nhau, yêu những cái không hoàn thiện đến
những cái hoàn thiện....Yêu là không bắt buộc anh phải theo ý mình, yêu
là phải chấp nhận anh, vì vốn dĩ con người anh chính là như thế.....
Có
phải nó sâu sắc trong ý nghĩ chăng? Nhưng cũng bởi cái ý nghĩ đó đã
giúp nó xóa đi bao hờn ghen, buồn tủi, xóa đi những điều anh làm nó
giận...và bỏ qua.... Tình yêu của anh trong nó quá lớn chăng hay đó là
ngu ngốc nhỉ???? Nếu ai đó bảo nó ngu ngốc, thì nó cũng muốn làm kẻ ngốc
suốt đời để anh có được những nụ cười hạnh phúc.... Cuối tuần vui vẻ
bên bạn bè anh nhé!
Buổi tối cuối tuần cô đơn...... Một ngày chủ nhật nhớ anh!...
Angel!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét