Hôm
qua cô nhớ anh thật không chịu được, gọi mãi mà anh chẳng nghe, cuối
cùng cô cũng bạo gan chạy đến nhà trọ anh và cứ gọi, cứ gọi.... lời bài
hát cứ vang lên bên tai cô chứ chẳng phải tiếng của người yêu, cô thấy
xót ruột, anh làm gì? Anh đi đâu? Anh có chuyện gì mà anh chẳng nghe
máy? Bình thường anh không bao giờ không nghe điện thoại của cô như thế
đâu.... Cô ghét anh!...
Nói
ghét chứ nếu như anh hiểu được lòng cô thì anh sẽ biết cô yêu anh đến
nhường nào, không một từ ngữ nào có thể lột tả được tình yêu và nỗi
nhớ cô dành cho anh. Mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một giấc ngủ mỗi
đêm, mỗi sáng lúc bình minh ló dạng, khi cô trở mình tình giấc lúc nữa
đêm, mỗi một bữa ăn, mỗi một cơn gió lạnh chợt thổi qua, mỗi một con
đường cô chợt đi qua mà hai đứa đã từng sánh bước....tất cả đều làm cho
nỗi nhớ của cô dành cho anh dâng lên da diết.... Anh yêu ơi! Em rất
yêu anh, rất yêu, rất rất yêu...
".....
Anh cũng biết em là người thích nói ngược mà anh, anh đừng nghe nhưng
câu nói trách móc, hờn giận, ghét anh mỗi ngày mà buồn và cho là em
không yêu anh, anh nhé! Nó hoàn toàn ngược lại anh ạ! Chỉ người em thật
sự yêu thương, chỉ người em thật sự quý mến, chỉ người duy nhất là anh,
chỉ có anh em mới như thế, bởi một lẽ....em muốn anh hiểu rằng....đối
với người ta, khi ai đó nói yêu anh mỗi ngày, tình yêu đó có thể là đầu
môi chót lưỡi, tình yêu đó có thể là không thật lòng. Riêng em, em yêu
anh, muốn anh hãy cảm nhận bằng trái tim anh, bằng đôi tay anh chạm
khẽ tay em, bằng đôi mắt của anh nhìn thấy tình yêu của em, bằng sự
quan tâm của em dành cho anh, bằng những lời nói ngược chất chứa yêu
thương dành cho anh....anh biết không?
Anh
đã bắt máy....em cười thật tươi...."Em đang đứng trước cửa nhà
anh!".....em nghe giọng anh có vẻ bất ngờ thản thốt, nhưng biết làm sao
được, em luôn muốn mang đến cho anh hạnh phúc, mang đến cho anh những
bất ngờ và thật nhiều nụ cười....bởi lẽ em yêu anh cơ mà!....
Bước
vào phòng anh, em kịp kiềm chế cảm xúc nhớ anh, muốn ôm trầm lấy người
yêu bằng xương bằng thịt vào đôi tay nhỏ bé của mình. Em ngồi xuống
chiếc giường bé nhỏ của anh, rồi nhìn ngắm căn phòng nhỏ của người yêu,
thấy những thứ cô tặng anh, chuông gió, thay lời nhắn gửi từ em.... vào
gió để đến bên anh, hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu, nhưng con gái
ai lại tặng cho con trai hoa hồng cơ chứ! Em nằm lên chiếc võng của anh
mỗi ngày với cái mùi quen thuộc của anh! Anh ôm trầm lấy em và cả em
cũng vậy, gục đầu vào bờ vai vạm vỡ của anh cho bao cảm xúc yêu thương
dâng trào.... Chẳng biết anh có giống như em không, riêng bản thân em
chỉ mong khi anh và em ở bên nhau, được gối đầu trong vòng tay anh, em
chỉ mong thời gian lắng lại và ngừng trôi....để cảm xúc yêu thương chất
ngất sống động mãi trong tim em...
Từ
trước tới giờ em chưa gọi ai bằng hai từ thân thương "Anh iu" cả! Kể
cả người bạn em đã từng quen ngày trước. Nhưng với anh tất cả thật
khác, có anh đời em hạnh phúc biết bao....
- Em xuống nằm với anh đi em!
Em
như một con mèo con ngoan ngoãn, vắt chiếc võng lên, gối đầu mình lên
tay anh, choàng tay ôm anh vào lòng và nghe từng hơi thở, từng nhịp đập
tim anh.... Anh trao cho em ngọt ngào, hạnh phúc.... Em đọc được dòng
cảm xúc khát khao da thịt của anh, em đọc được bản năng của người đàn
ông trông anh trổi dậy, em nghe hơi thở của anh mạnh dần và....
- Cho anh được làm người đàn ông thật sự nha em! Anh muốn làm người đàn ông thật sự!...."
....
Tim
cô như thắt lại, nghe nỗi buồn dâng theo cảm xúc yêu thương. Cô chỉ
nhìn anh, mỉm cười và lúc lắc đầu " Không được đâu anh!". Cô biết anh
buồn cô lắm, gần như anh có suy nghĩ rằng cô chưa thật sự tin anh, chưa
thật sự yêu anh, và chưa thật sự...hiến dâng thứ thiêng liêng nhất đời
con gái.... và rồi anh lai bảo...."Anh muốn thử...cảm
giác....!!!!""""...... Lại một lần nữa anh làm tim cô thắt lại, đối với
anh yêu thương dành cho cô chỉ gói gọn trong hai từ "...." đó sao anh?
Anh không biết cô buồn đến độ nào khi nghe hai từ ấy. Cô không buồn khi
anh muốn cô là của anh, vì cô biết khi nam nữ ở bên nhau thì sẽ có cảm
xúc, và những run động, những ham muốn..... khó có thể kềm chế
được.... nhưng cô buồn khi nghe anh hỏi "sao em không chấp nhận
anh?".... Buồn lắm anh yêu ạ! Em chấp nhận anh đấy chứ, nhưng không thể
hiện bằng cách đó anh iu ạ! Tình yêu còn nhiều thứ khác thiêng liêng
hơn, đáng trân quý hơn mà anh. Anh có biết em đã đấu tranh tư tưởng lắm
em mới dám nói lên tiếng "em yêu anh" và đón nhận tình cảm của anh
không? Điều em lo sợ nhất chính là anh.....sẽ chẳng thể yêu duy nhất
mỗi mình em, mỗi tình iu bé nhỏ của anh thôi.... Cô sợ đến một lúc nào
đó anh tìm được người anh yêu hơn cô, "sẵn sàng chấp nhận anh" theo
lời anh nói, thì khi đó không biết cô
sẽ ra sao? Sẽ hụt hẫng đến độ nào.... Cô lại sợ mình đến nhanh thì ra
đi cũng vội vàng như anh đã từng nghĩ, Cô sợ anh lại tôn thờ câu "Trồng
trầu thì phải khai mươn. Làm trai hai vợ phải thương cô vợ nhì!", Cô
rất sợ, sợ khoảng cách phong tục của hai miền Nam Bắc, sợ mẹ anh chẳng
chấp nhận cô, nói chung cô chưa thật sự đủ bản lĩnh để có thể vượt qua
tất cả.... Mẹ anh, gia đình anh, tất cả ai cũng rất khó, rất gia
trưởng, nề nếp gia phong, cô đã từng nghĩ khi quen anh, chấp nhận anh
thì cô sẽ nên làm gì và không nên làm gì.... Và điều cô nghĩ đã đến
ngày hôm qua, chính là điều cô nghĩ mình không nên làm....ngay bây giờ
nếu như muốn gia đình anh, mẹ anh chấp nhận cô...
.....
"...Anh
yêu ơi!, tất cả cũng chỉ vì tương lai của hai ta, vì những ngày tháng
tốt đẹp. Muốn một người khó tính như mẹ anh bằng lòng em thì điều đầu
tiên và duy nhất em có thể làm là tạo được niềm tin vững chắc cho mẹ.
Liệu mẹ có đồng ý con dâu thậm chí là người yêu của anh là một đứa không
biết giữ mình như thế không? Liệu anh có vượt qua được lòng nghi kỵ
khi em sắp phải ra trường và không biết làm việc ở đâu không? Anh có
từng nghĩ rằng nếu em dễ dàng chấp nhận anh, cho anh thì cũng dễ dàng
đến với người khác không? Anh có thể khẳng định và tin tuyệt đối rằng
em chỉ thuộc về anh thôi không?"""... Cô nói thế! Nói rất nhỏ bên tai
anh, chẳng biết anh có nghe được nó, có thật sự hiểu cho cô.... yêu anh
cả con người cô, mạng sống của cô cô còn không tiết thì tiết gì đến
chuyện...... tình cảm ấy.....
Cô
không biết là do tính tự ái hay do anh thật sự hiểu và thật sự cảm
thông cho cô, tôn trọng cô mà sau đó anh chỉ ôm cô, nhẹ nhàng hôn
cô..... Cô rất sợ một ngày nào đó, anh không làm chủ được mình, anh sẽ
tìm đến người con gái khác, không giống như cô.... cô không thể cho
anh....
Ghi
chép những dòng này, cô cũng nhói tim đau đấy chứ, nước mắt cứ lưng
tròng khi nghĩ mình làm anh buồn. Cô sợ nhất chính là khi mình chạm vào
lòng tự ái và cái tôi kiêu hãnh của người đàn ông trong anh... "Anh
ơi....Em chẳng muốn xài đồ chung với bất cứ ai, càng không muốn chia sẽ
bờ vai anh, tình yêu của anh, vòng tay của anh lẫn thể xác của anh với
bất cứ người con gái nào khác.... Nếu như ngày nào đó em phát hiện...em
không biết rồi em sẽ ra sao, sẽ phản ứng thế nào....nhưng có một điều
em biết chắc chắn là tim em rất nhói đau..." Đừng làm tim em đau anh
nhé!
Nếu
yêu em, hãy hiểu cho em, đối với anh thì tình yêu của em được vun đắp
bằng yêu thương, bằng sự kính trọng anh. Tình yêu của em được nuôi
dưỡng bằng nỗi nhớ, bằng sự lo lắng, quan tâm anh ....cứ thế mà lớn lên
từng ngày, từng ngày.... Em sẽ ngoan, sẽ yêu anh trong có thể của một
mức giới hạn nhất định anh nhé! Những lúc anh gọi em, em lại thích
"dạ", như thế em thấy mình yêu anh, kính trọng anh biết bao tình iu của
em ạ! Vì một lẽ tự nhiên thôi, em muốn anh vui mỗi khi được nghe tiếng
em, em muốn anh sẽ thật sự thoải mái khi nghĩ về em và tin em, yêu em
tuyệt đối.... Anh có vui, có hạnh phúc khi em làm điều đó, em nghĩ
những điều đó cho anh không????
Hãy
mãi mãi trân trọng những gì hiện có của hai đứa anh nhé! Nếu có một
ngày mình xa nhau, thì chắc chắn không phải là điều em mong muốn. Nếu
thật sự có một ngày, một ngày tồi tệ nhất đời em xảy ra, ngày mà mình xa
nhau thì chắc chắn không phải em là người thay lòng đổi dạ! Mà chỉ có
thể có một ngày, một ngày anh bỏ rơi em mà thôi!.... Như anh biết đó,
em rất kén chọn, không phải ai yêu em cũng dễ dàng chấp nhận, khi
quyết định tiến tới và yêu nhau, em đã nghĩ khi yêu và chấp nhận một
người, cũng đồng thời là em đã chấp nhận gắn bó với anh ở nữa đời còn
lại.... Anh hãy thật sự vững lòng tin vào em anh nhé! Em rất rất, rất
yêu anh!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét