Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

ngày buồn...


Hôm nay đi học với một thể trạng mệt nhoài, người nó cứ lơ lửng như trên chín tầng mây. Mọi chuyện sao thật tồi tệ với nó. Cảm thấy bế tắt, bất an, thiếu niềm tin, hoài nghi, hoảng sợ, lo lắng, vui buồn….lẫn lộn, tất cả đan xen nhau làm nó cứ muốn chết ngất…..
Khoảng thời gian này nó cần nhất chính là nguồn động lực, niềm động viên tinh thần từ mọi phía.Gia đình, bạn bè….những người nó mà nó rất mực yêu thương….. Hôm nay Ba nó gọi, nghe tiếng Ba mà nó xìu cả lòng “khi nào thì thi xong hả con? Nói rồi, về quê mà làm thôi đó!”, một câu nói tưởng chừng rất bình thường nhưng đầy áp lực. Biết đến bao giờ Ba mới xem con là người trưởng thành đây Ba? Biết đến bao giờ cả nhà cho con tự lực đứng trên đôi chân của mình mà không cần ai dìu dắt, vấp ngã tự con sẽ học cách đứng lên…. Ước muốn nhỏ nhoi như tất cả bạn bè đồng trang lứa khác ấy vậy mà là cả một vấn đề với nó…. Hôm nay sắp có bài kiểm tra, đầu óc hoang mang lại cộng thêm môn ngu nhất trong suốt 3 năm cao đẳng…. Tất cả làm mọi thứ cứ sắp nổ tung trpng cái đầu bé nhỏ của nó….
Hôm qua, ngày 28/03, sinh nhật Phan Trang nhỏ bạn trong nhóm. Chị nó đưa qua nhà bạn lúc bảy rưởi hơn, những khi tâm trạng buồn nó chỉ muốn lẳn lặng bên cóc nước ở đâu đó góc khuất trong quán cà phê có điệu nhạc du dương trằm lắng….Muốn bình tĩnh để ngẫm nghĩ mọi chuyện và muốn có chút thời gian đủ để nó có thể chấp nhận…..
Hôm nay anh cũng đi chơi với nhóm của anh. Vậy là một lần nữa anh lại nói dối nó. Tại sao vậy anh? Sao chẳng bao giờ anh nói thật với nó cả thế! Lúc nào anh cũng dối  nó, cứ tưởng sẽ làm nó vui,nhưng không anh à! Nó tôn trọng sự thật, đối với nó người thân yêu nhất của nó nói dối nó thì còn có điều gì đáng buồn hơn….Đối với bạn bè, sao anh lúc nào cũng tôn sùng, cũng là tất cả với anh…. Tại sao vậy??? Nó hoàn toàn không biết….
Sáng hôm nay, nó đã gặp CÔvà nói lên suy nghĩ của nó về sự giúp đỡ của CÔ. Nó thật tiếc, nó biết sẽ có lúc nào đó nó sẽ buồn cho chính quyết định hôm nay của nó, nhưng nó thật ngu ngốc nó à. Nó vẫn chấp nhận dù cho đó có là sự ân hận cho một ngày mai….
Đâu ai biết nó quyết định từ chối cơ hội trời ban ấy là vì đâu…. Chỉ duy nhất một mình nó biết. ĐÚng rồi, làm sao mà có người nào biết hơn được nữa khi nó dấu kín trong lòng và hiếm khi bộc lộ ra. À không! Còn có một người biết, chính là Còi. Còi à! Tao buồn lắm ấy! Chỉ có Còi mới có thể đọc được những dòng nhật ký này của Heo thôi, chỉ có Còi mới hiểu nguyên nhân vì đâu mà Heo từ bỏ khát khao lớn nhất đời mình….như vậy….
Còi biết không? Kể từ lúc mi xuất cảnh sang canada cùng gia đình, ta đã khóc biết bao nhiêu nước mắt mỗi đêm. Trên đời này, ngoài mi ra chẳng ai có thể hiểu được ta cả kể cả người ta yêu và ta gọi là người yêu. Anh ấy có một cái gì đó mà ta không hình dung được……cứ như anh ấy chẳng còn là anh ấy của cái ngày đầu ta gặp….Anh ấy bây giờ dè dặt tunưng tiếng, kiệm từng lời với ta, lắm khi nhớ anh đến thắc cả lòng mà không thể gặp dù bọn ta chỉ ở cách nhau vài cây số. Anh ấy bây giờ có nhiều bí mật với ta, ta nghĩ thế. Không phải vì ta yêu rồi không tin mà ta nói vậy đâu, cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả Còi à! Hạnh phúc với ta sao mà mong manh quá!
Còi biết không? Bấy nhiêu lần gặp nhau là bấy nhiêu lần ta buồn, dù nỗi buồn không cất lên thành tiếng mà nó chỉ đọn lại trong tim, nơi góc khuất tâm hồn ta mà anh mãi mãi không biết…. Mỗi lần gặp anh, ta rất muốn biết, biết nhiều thứ về anh, nhưng tất cả…giường như có một sự cố tình an bày hay sao ấy…. Hộp thư tin nhắn lúc nào cũng chỉ ít tin của ta và của một vài người bạn của anh, ta không nghĩ anh chỉ có nhiêu đấy! ta nghĩ anh đã làm một cái gì đó mà ta lờ mờ….đoán biết nhưng không nói…. Ta tôn trọng anh, chẳng bao giờ ta cầm điện thoại anh lên, mở hộp thư tin nhắn ra và liếc mắt qua tất cả những nội dung trong đấy, nếu có cũng chỉ là những lúc tình cờ anh mở cho ta xem hoặc khi 2 đứa ngồi với nhau bất chợt dòng tin xuất hiện thôi….Ta biết trong đâu đó suy nghĩ, anh vẫn chưa thật sự tin ta, có lần anh đã mở điện thoại của ta, lướt qua những nội dung trong từng tin nhắn, ta biết nhưng vờ như không, ta không muốn làm anh khó xử, ta tôn trọng anh….vì ngay chính bản thân ta, ta cũng rất tôn tọng mình, anh tin ta thì ta rất biết ơn, còn ngược lại chắc ta sẽ buồn…nhưng biết làm sao hơn thế được vì ta chẳng giống cô gái nào, ta công khai tất cả các mối quan hệ, thậm chí nhắn cho cả những người đeo đuổi ta rằng ta đang đi chơi với anh khi có tin nhắn đến lúc ta và anh ở cạnh nhau, ta chẳng bao giờ lôi hộp tin nhắn ra và xóa gì cả….đơn giản ta muốn ta là chính ta, và trong mắt anh ta vẫn là ta của ngày nào….
Còi à! Ta loáng thoáng lung tung khi hình dung trong nhóm của anh có bóng hồng nào đấy yêu anh của ta ý! Trực giác con gái bảo ta vậy chứ ta chưa khi nào hỏi tận mặt anh. Quen anh ngần ấy thời gian rồi mà vẫn chưa có dịp ngồi chung cà phê với tất cả những thành viên được gọi là bạn hữu của anh, chỉ cần cho ta gặp 1 lần, chắc ta sẽ nhận ra ngay….Mà hình như anh cũng chẳng muốn giới thiệu ta với mọi người. Mỗi lần anh đi chung với nhóm đi đâu đó, đám tiệc hay du lịch miệt vườn nhà anh này, cô nọ…anh chẳng bao giờ cho ta đi, dù ta có ngõ lời, mở ý…. Bỏ cái chủ nhật này, cái chủ nhật tới là anh lại hành quân rồi. 5 xe nghe thfi vui đấy nhưng chẳng có chỗ nào dành cho ta cả Còi ạ! Lắm lúc ta tự hỏi bản thân mình rằng, ta hay bạn là người quan trọng với anh? Hoặc có người nào khác quan trọng hơn ta??? Lòng ta đau như xé, ngồi viết dòng nhật ký cho mi mà nước mắt cứ giàn giụa tuôn…. ƯỚc gì giờ có mi ôm ta vào lòng, nhẹ vỗ đầu ta, vuốt tóc ta cho đến khi ta chìm sâu vào giấc ngủ….những điều tưởng nhỏ nhoi ấy mà chẳng bao giờ anh có cơ hội làm cho ta Còi à!
Mi biết không? VÌ anh mà giờ ta đã khác lắm. Ta học nấu ăn mỗi tuần, mỗi lúc có thể. Cô ở phường dạy, bạn bè chung quanh chỉ ta thêm, giờ ta tự hào mà nói với mi rằng ta cũng biết làm nội trợ cơ đấy, biết kho thịt nà, biết nấu canh nà, như những món đơn giản thôi, rau muống xào tỏi nè, canh bí nè, mướp xào nè, kiệu xào thịt nè, …..canh thịt bằm cải xoang nè….chỉ có món cá ta làm mãi mà vẫn bị tanh….Híc híc, nhưng chắc đến lúc có dịp mi về thăm ta, nhất định ta sẽ làm được món cá lóc kho quê nhà cho mi ăn đấy….Yêu ta không? Ngay cả bản thân ta còn tự hào cơ mà….. Tiếp thêm sức mạnh cho ta Còi nhé! Hãy comment lại khi đọc được những dòng tâm sự của ta. Người bạn thân yêu của ta….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét