Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Nhật Ký Ngày 26 Tháng 3....

Bây giờ là 1h08' rạng sáng ngày 26 tháng 3. Thế là hôm nay mình lại được gặp anh, tình iu của mình....
Không hiểu sao nỗi nhớ về anh cứ mãi thôi thúc mình rằng mình muốn gặp anh, muốn được ngắm nhìn anh, từ đôi mắt yêu thương mỗi khi anh nhìn mình nồng nàn, say đắm. Từ đôi môi lướt nhẹ trên má mình, từ những cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng mỗi khi cơn gió lạnh bất chợt thổi qua....tất cả với mình thật đáng nhớ....
Giờ này chắc anh yêu của mình đã ngủ say bên chiếc giường nho nhỏ, mình biết anh rất ít khi thức khuya nên riết rồi cũng quen. Hôm nay, lại như bao hôm khác, lúc anh say giấc nồng là lúc mình cập cụi với trang nhật ký và bài luận văn, nhiều lúc mình chẳng biết động lực ở đâu ra mà mình gần như hoạt động liên tục mà không hề thấy mệt mỏi như thế! Chắc tất cả những điều ấy đều được nuôi dưỡng bằng tình yêu của anh dành cho mình, mình thầm cảm ơn anh biết bao....
Đi chơi với anh lúc nào mình cũng về trước 11h, đó là điều mình yêu anh nhất, anh tôn trọng mình, lo lắng cho mình bị chị mắn mỗi khi về muộn hay đường vắng nguy hiểm.... Về nhà mình lao vào mai một thứ mà mình tự nghĩ ra một cái tên "Ngôi sao hình trái tim" để dành tặng anh. Mỗi một yêu thương đều được mình gửi gấm qua từng đường kim mủi chỉ, đôi lúc kim lại đâm vào tay và thi thoảng máu lại đọng thành giọt đỏ tươi trên ngón tay bé nhỏ của mình, mình thấy đau nhưng ngập đầy hạnh phúc, vì mình yêu anh mà....
23h45' Ngôi sao hình trái tim đã được hoàn thành, mình nhắn tin cho anh trong nụ cười thật tươi. Ngồi lâu nên lưng và cổ cứ mỏi nhừ, đôi chân tê cứng.... rồi mình cũng chợt nhận rõ thêm đôi mắt mình kém lắm, mình ước gì giờ có anh bên cạnh....
00h mình đi giặt đồ của 2 ngày bận rộn học bài và làm móc khóa cho anh. Quá ư mệt mỏi, mình thở phào nhẹ nhỏm khi tất cả đã ổn thỏa lúc đồng hồ báo 00h37'. "Chúc anh yêu ngủ ngon" thế là anh và mình kết thúc một ngày cuối tuần hạnh phúc bằng một dòng tin ngắn ngủi ấy. 
Lấy chiếc lược chảy làn tóc rối , bất chợt mình thoáng ngẫn ngơ. Đã bao nhiêu lần mình tự hỏi rằng "Tại sao anh lại thích  tóc mái ngang như thế?" Câu hỏi đó cứ in ỏi trong đầu mỗi lúc mình cầm lược, xem gương.... Lắm lúc mình đã nghĩ phải chăng "Trang giấy trắng" của anh ngày trước cũng để máy ngang như thế? Liệu có bao giờ anh mượn hình để bắt bóng một người khác không? Mỗi lúc mình hỏi thì anh chỉ trả lời "Anh không biết", thật ra những câu ấy mình muốn nghe biết bao nhiêu, nghe được lời thật lòng từ anh....dù có làm mình buồn đi chăng nữa...
Có lúc mình cũng đã từng nghĩ tại sao mình cứ phải để máy ngang nếu như điều mình suy đoán là đúng? Nhưng rồi tình yêu mình dành cho anh và trái tim nhỏ bé của mình mách bảo rằng mình không nên ít khỉ như thế, yêu là phải hi sinh, yêu là phải chấp nhận.....Mình vẫn quyết định để mái ngang.... Lúc chiều thấy tóc mình dài mà mình than chưa có thời gian đi cắt, chị mới bảo "MầyỪm, tới khi nào nhỉ? Mình thật sự nghĩ không ra, nhưng cho đến thời điểm bây giờ mình vẫn muốn để mái tóc này....  định để mái ngang tới khi nào?",
Nếu có một ngày mình chợt nhận ra vì một ai đó mà anh thích mái ngang, thích mình để tóc dài thì liệu mình có còn thích để mái tóc dài nữa không nhỉ? Thiết nghĩ một khi con người ta bị tổn thương từ chính người ta hằng yêu quý và trân trọng, thì mức độ đau lòng sẽ ra sao? Chắc là không gì bù đắp được! Mình hi vọng mình là người còn xót lại trên thế gian tận hưởng niềm hạnh phúc từ anh trọn vẹn....
Đánh vật với mấy anh mũi xấu xí, bài luận văn của mình vẫn chưa hoàn thành. Có khá nhiều ý tưởng để viết nhưng mình đau mắt quá.... đành gác lại viết vài dòng vào đây.... Cái bụng tồi tệ của mình lại đau nữa mới khổ chứ....Đời, chẳng bao giờ để mình yên dù chỉ một giây, một phút!
Giờ thì trang nhật ký cần khép lại thôi nhường thời gian cho bài vở nửa chứ. Bổng dưng mình thấy nhớ anh quá không biết. Chúc anh yêu một đêm cuối tuần ngon giấc.... Em yêu anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét