Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Nhật Ký Ngày Tháng Năm....



Hôm nay buổi sáng khí trời oi bức, nó bức ra đường với đôi mắt thất thần của một đêm dài ngủ không ngon giấc. Sao dạo này lại thế, lại giống cái khoảng thời gian cách đây hơn nửa năm trước. Nó ghét nó bây giờ, thức làm chi, hành hạ mình làm gì cơ chứ nhỉ??? Hôm nay đến phường học nấu ăn, làm món mì xào ý với tên gọi là "Tình yêu", nó nghe sao mà hấp dẫn quá, cứ ngỡ sẽ trổ tài thếch anh yêu một món ăn với cái tên đầy ý nghĩa, ai dè.... Không đơn giản như nó tưởng, cách sơ chế đã thấy rắc rối với mấy loại hải sản rồi vậy mà còn cách thái lát, tỉa xới, uống nắng, nêm nếm, trang trí...nước chấm....nó sắp điên lên được....


Lấy mấy cọng cần gập khúc, tỉa ớt làm hoa, híc, cay xòe nơi khóe mắt, đúng thật "ớt nào mà ớt chẳng cay!", Nước mắt nó nóng rang cả mặt, mắt đỏ hoe, cô dạy nấu ăn chỉ nhìn rồi an ủi, "từ từ con ạ!, không gì là không có sự khởi đầu, không khởi đầu nào mà không có thất bại...", cô đúng là người cô, không những là cô ở trường dạy học, dạy ở phường, mà còn dạy nó học nấu ăn, cô chăm chút cho nó như một đứa con, dạy nó cần mẫn lắm....an ỉu nó đúng lúc làm lòng vơi cả buồn! Món ăn, nó trang trí đẹp, màu sắc bắt mắt...nhưng mùi vị thì...ôi thôi dỡ tệ...ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai....nó buồn, nó tủi, càng đau lòng hơn khi món mì xào tình yêu vẫn được cô ăn thật ngon, gương mặt cô không phản ánh đúng sự thật.... Nó chạy ra sao, khóc nứt nở...


Cô lay nhẹ vai nó, đưa cho nó tấm khăn. Cô nhỏ nhẹ, "đời còn dài em à! Tình cảm không chỉ thể hiện bằng những món ăn mà còn nhiều thứ khác, em rất hiểu chuyện đó mà, rất dễ thuyết phục lòng người mà, sao em lại không tự thuyết phục mình??" Cần cho bản thân thời gian.... Cô nói đúng....nó nghĩ mãi, cuối cùng nó không khóc nữa....nó quẹt nhanh mấy giọt nước mắt làm đôi mắt nó đỏ mọng. Rồi vào học tiếp cách làm bánh kem. Híc, cái nào cũng khó, nó đã quá mệt, nhưng nghĩ về anh, nó lại cố gắng và dặn lòng là đừng bao giờ nản chí nó nhé! Vậy là chiết bánh kem thứ 3 ra đời mừ chẳng tiến bộ hơn, cô bảo do lớp kem không đủ độ lạnh để đông đặc được nên chà mãi mừ nó chẳng lán. Híc, chẳng biết tới sinh nhật anh nó có làm được cho anh không? Nó muốn tự tay chuẩn bị món ăn, từng món một, nó muốn chuẩn bị cả quà và cả bánh kem... Nó yêu anh biết bao nên cứ thế muốn tự tay chăm sóc anh từ chút một. Mỗi ngày nó học bài vào lúc khuya, vào những thời gian rảnh có thể mà nó cảm thấy thoải mái, bây giờ nó chăm chỉ đọc sách nấu ăn, sách dạy cắt may cơ bản, cách thêu áo len... Nó còn nhờ cô đi chợ dạy cho nó cách chọn thịt vừa tươi ngon lại vừa rẻ (nghe thấy hoang đường quá, ngon mà rẻ, thiệt là....), dạy nó cách thái thịt bò đúng sớ để không bị dai, dạy nó cách chọn rau gì khi ăn chung với món gì....Giò nó tin, sức mạnh tình yêu ghê gớm thật...


Về đến nhà nó mệt phờ cả người, cuối cùng anh cũng cho nó liều thuốc tinh thần, anh gọi cho nó, nó líu lo kể anh nghe hôm nay nó làm gì...Nhưng than ôi, anh làm nó buồn ghê gớm, anh bảo "Bánh kem thì mua chứ làm gì cho mệt", nó biết phần nào đó anh quan tâm nó, sợ nó cực khổ. Nhưng anh đâu bao giờ biết nó học là vì ai? Biết bao tình cảm yêu thương nó gởi vào những mùi vị món ăn, từng đường kim mủi chỉ, vậy mà.... Nó đau lắm anh biết không?


Giờ thì nó học bài, nó hay học những lúc nhớ anh. Nó muốn kiềm chế cảm xúc lại và học thật chăm, nó cũng không muốn anh buồn, anh lo. Mỗi ngày anh bắt đầu say giấc nồng thì lại chính là lúc nó lao vào sách vở, tụi bạn hay bảo nó là động vật hoạt đông về đêm, nó cứ dối rằng mỗi đêm nó đều ngủ sớm để anh đừng lo, đừng thở dài như thế.... Nói dối đôi khi vẫn tốt cho người nghe mà, anh đã có lần bảo vậy....đúng không anh??? Sao bụng nó cứ mãi đau thế này không biết....


Giờ anh ngủ rồi anh nhỉ? Giờ nó thấy nhớ anh, nhớ nhất là đôi mắt anh làm nó say đắm cũng đồng thời làm nó thấp thỡm lo, đôi mắt rất buồn của anh....


Ngủ ngoan anh yêu nhé.... Ngày cuối tuần nhớ anh!

1 nhận xét: