Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012



Khi nào còn yêu người ta còn tha thứ lỗi lầm cho nhau…

Tự mình phải hiểu mình thôi

Làm thân con gái một đời

Buồn lo lặng vào trong mắt

Nụ cười cứ nở trên môi



Bây giờ em mới thật sự thấm ý nghĩa của 4 câu thơ này. Đã gần hai tháng nay em phải cố cười, cười với anh, cười với mọi người nhưng lúc này đây thì em không thể cố được nữa…

Em ước gì mình là mặt trời kia để có thể là những tia nắng mà thực chất chính là những giọt nước mắt của mình đem sưởi ấm cho thế gian. Để có thể nghĩ rằng biết đâu nỗi buồn của mình lại chính là niềm hạnh phúc cho người khác…. Nhưng sau khó quá…!

Nếu bạn yêu thương một ai đó để rồi nhận ra rằng người đó đã không thuộc về mình thì hãy để cho họ ra đi. Bởi vì trong tình yêu ta cần cho hơn là nhận. Em đã không làm gì để níu giữ tình yêu của mình cũng bởi vì ý nghĩ như thế…. Nhưng em thật sự thất vọng. Cái tin anh có người khác không đủ bất ngờ để làm em sóc, không ngờ anh lại thay đổi nhanh đến như vậy… Mà cũng phải thôi, anh là thuyền, anh thuộc về biển cả bao la, thuộc về những con sóng rong chơi hoài không biết chán. Và còn em, em chỉ là bờ cát. Em, em thuộc về đất liền, thuộc về con đường nhỏ giữa đồng có hai hàng cây tu hú xanh bốn mùa mà chẳng bao giờ thấy quả, thuộc về cái tàu cao tóc lộng gió, thuộc về những tán cây mát rượi chờ trăng lên, thuộc về cơn mưa trong veo chiều tháng sáu, thuộc về những phố dài thơm mùi lá xà cừ, thuộc về cái hành lang tầng hai mỗi lần mỉm cười cầm chiếc chìa khóa phòng nghe nhìn trong tay…




Em không phải là mối tình thứ nhất, cũng chẳng phải là mối tình cuối cùng của anh. Em đang tự hỏi: đến bao giờ thì con thuyền tình yêu của anh mới cặp bến…, Em đã từng lấy anh làm chổ dựa, lấy lời hẹn ước ba năm làm mục đích. Lấy khoảng thời gian xa cách đằng đẳng làm niềm tin… để chắc chắn rằng không gì có thể thay đổi được. Vậy mà…. giờ đây đã đậu đại học. Đang ngồi giữa lòng thành phố đầy ồn ào náo nhiệt mà sao cảm thấy xa lạ và lạc lỏng quá!... Anh chỉ gần đây thôi, mười lăm phút đi bộ mà xa vời như không thể với tới. Dẫu sao thì cũng phải cố gắng thôi. Cuộc sống sinh viên đã tạo cho em một bộ mặt biết cười hơn. Vả lại, mầy cũng vốn là một người mạnh mẽ cơ mà phải không ngố! Hãy cố lên. Hãy dành thời gian cho học tập, dành tình thương yêu cho gia đình, bè bạn, dành sức lực cho những khó khăn của bốn năm nữa. Rồi mầy sẽ thành một cô giáo giỏi, sẽ được hạnh phúc….




Còn anh, chỉ xin anh một điều. Hãy tặng riêng cho em những kỉ niệm, anh đừng bao giờ tặng một ai đó những bông hoa hướng dương, đừng bao giờ cùng ai đó đi vào con đường nhỏ có hai hàng cây tu hú, chỉ thế thôi… được không? Và còn một điều nữa, anh nên đi tìm bến đậu cho con thuyền tình yêu của mình đi thôi. Nhở biển nỗi bảo thì sao? Đấy là lời khuyên chân thành của một cô em gái đúng như anh mong muốn đấy và cũng để anh không phải nhận thêm cô em gái nào bất đắt dĩ nữa….

Cảm Xúc Trong Tôi: Kết Thúc Thôi...Ngốc ạ..!!!

Cảm Xúc Trong Tôi: Kết Thúc Thôi...Ngốc ạ..!!!http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mot-Chut-Quen-Anh-Thoi-Bao-Thy/ZWZFUD8Z.html

Cảm Xúc Trong Tôi: Cảm ơn đời...Cảm ơn anh...Cảm ơn tất cả......

Cảm Xúc Trong Tôi: Cảm ơn đời...Cảm ơn anh...Cảm ơn tất cả......http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mot-Chut-Quen-Anh-Thoi-Bao-Thy/ZWZFUD8Z.html

Cảm ơn đời...Cảm ơn anh...Cảm ơn tất cả......


....
Cảm ơn các bạn, những người đã chế nhạo tôi. Không có các bạn, tôi hẳn đã không biết giá trị đích thực của nước mắt....
.....
Cảm ơn các bạn, những người không hề yêu mến tôi. Nếu không có các bạn, tôi hẳn sẽ không biết quý trọng tâm thân mình....
.....
Và cảm ơn các bạn, những người bỏ rơi tôi, nhất là anh....Vì nếu như không có các bạn, nhất là không có anh, tôi sẽ chẳng nghiền ngẫm, khám phá hết bản thân mình....
.....
Nhưng các bạn, những người nghĩ tôi chỉ "bỏ đi", tôi xin được cám ơn nhiều nhất. Bởi những suy nghĩ ấy sẽ khiến tôi phải cố gắng hơn....và có chút nhẫn tâm hơn....
....
Một lần nữa...xin cảm ơn tất cả các bạn....cảm ơn những con người....cảm ơn anh...cảm ơn những nổi đau của anh và mọi người mang lại để tôi mạnh mẽ hơn, nhẫn tâm hơn, và tha thiết sống hơn...
.....
Cảm ơn....và cảm ơn tất cả...

<<<<<<<<VÀ>>>>>>>
....
Cảm ơn mẹ....vì mẹ đã sinh con ra đời, cảm ơn mẹ đã che chở cho con mỗi khi đời con gặp giông bảo, và cảm ơn thượng đế, cảm ơn tạo hóa đã ban phúc lành cho con đến bên mẹ...để cho con...được làm con của mẹ... Con sẽ mạnh mẽ, sẽ rất mạnh mẽ, mẹ nhé....Con yêu mẹ....Mãi nâng bước chân của con đi như thế Mẹ nhé....!!

Kết Thúc Thôi...Ngốc ạ..!!!

Hôm nay ngốc đi, đi ngoài đường đông đúc người qua lại, ngốc thoáng ngẫn ngơ, thoáng buồn...và thoáng chút cô đơn....Ngốc nghĩ thầm....buồn....biết bao con người, nhưng liệu có một ai là của ngốc, ngốc giỏi mắt kiếm tìm..... 
Rồi mưa to, to lắm, ngốc lặng lẽ nhìn mưa, đưa tay đón những cơn mưa mà cứ như hứng từng giọt máu nhẹ chảy trong tâm hồn, chẳng biết vô tình hay cô ý mà trú mưa cạnh con hẻm nhà anh, đậu xe xong ngốc mới giật mình.....và rồi....biết bao cảm xúc dâng lên, bao kỉ  niệm lại ùa về....ngốc không biết là mình vẫn đang đứng ngoài mưa, và ngốc đã khóc.....Những giọt nước mắt hòa lẫn với những giọt mưa vô tình làm tim ngốc như muốn vỡ tan đi....Ngốc đứng lặng.....đau buốt....
....

Một cái tên, một hình ảnh thân quen sao mà ngốc muốn được nhìn thấy quá! Ngốc nhớ quay quắc....và rồi....ngốc phóng xe ra đường, mặc kệ mưa, mặc kệ mình đang sốt....ngốc cứ chạy, chạy như một cái xác vô hồn, chạy để trốn khỏi nổi nhớ về anh..... Lòng cứ nhủ thầm chén đắng..."Anh hãy quên em đi"...và ngốc cũng sẽ ...."Một chút quên anh thôi"...


....
Đã gần một tuần qua, ngốc không dám bén mãn tới trang blog, vì ngốc biết cảm xúc của mình vẫn chưa vơi, ngốc biết mình vẫn lặng lẽ khóc thầm mỗi khi ghi ghi chép chép hay lướt mắt nhẹ qua đây....Đã một tuần, ngốc về nhà, cố tìm quên anh bằng mọi cách....nhưng hỡi ơi...tâm trí ngốc cứ choáng hết tất cả cái hình bóng của anh, về nhà, tấm thân ngốc gầy guộc, hốc hác, mẹ nhìn mà lòng xót xa....đau....
....
Từ hôm nhận được lời đề nghị.....lấy chuyện tình của ngốc trên blog ra và viết thành bài đăng......làm cột móc đầu tiên cho khởi nghiệp của ngốc hành nghề viết lách.....từ khi Cô tình cờ đọc được mấy trang nhật ký của ngốc....Ngốc đã từ chối thẳng thừng, tình cảm, "định mệnh" của ngốc và "Tinh iu" và anh vẫn mãi là một hồi ức đẹp....dù rằng đau, dù rằng tê tái, ngốc vẫn muốn giữ cho riêng mình, ngốc đã ghi vào những trang sử được khắc bằng mực máu của con tim chứ chẳng phải bằng mấy tin phóng sự, mấy mẫu truyện ngắn tình yêu như thế.....Tình yêu về anh đã được ngốc tôn thờ, không thứ gì có thể làm xóa mờ hình ảnh ấy....
....
Cũng lắm người bảo ngốc cố chấp, cứ khư khư ôm mãi cái quá khứ đau khổ mà chẳng chịu chôn đi....Lắm người cũng bảo, ngốc dễ thương, xinh đẹp, hiểu chuyện, sâu sắc thì dễ tìm được cho mình người tâm đầu ý hợp, tội tình gì đầy đọa bản thân vào một mối tình tuyệt vọng, không kết quả.... Tuy thế, ngốc vẫn thấy lẻ loi, thấy cô đơn anh à! Đúng là ngốc khờ thật...phải không anh??? Vì ngốc vẫn yêu anh....
....
Những ngày bỏ học đi Tiền Giang, ghé qua Cay Lậy, rồi đi Cái Bè, đi Hà tiên....Rồi đến tận khi nằm gần cả tuần ở nhà với gia đình...Ngốc thẩn thờ nh lại tất cả những gì được gọi là hoài niệm mà hai đứa đã trải qua....Ngốc cảm nhận được một sự thật, chắc có lẽ cái sự thật này ngốc đã biết ....mà ngốc vẫn cố tình lừa dối bản thân để ngủ quên trong kí ức....trong tìn yêu về anh mà ngốc dệt mộng, dệt mơ mỗi ngày. Mỗi một cách thể hiện tình cảm, mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ....anh có gì đó buồn buồn....Giờ ngốc mới biết.....Chỉ mỗi ngốc biết thôi...Điều đó, vì lẻ gì? và vì sao như thế?... Ngốc đau...!!!
...
Buổi tối ấy chợt đến, ngốc nhắn tin cho anh, là khi ấy.... ngốc đã quyết định xóa đi nhật ký liên lạc về anh, xóa số điện thoại của anh, và xóa hình bóng của anh ở trong tim ngốc.....một người mà ngốc yêu. Lúc ấy, ngốc chỉ muốn quan tâm anh như một người bạn, như một sự cảm thông....nhưng anh giường như không hiểu....anh vô tình...đến độ tàn nhẫn...thế nên....mỗi một phút giây....anh và ngốc lại càng xa nhau hơn...lại càng khó có thể tìm lại tình bạn như lúc đầu.....
....
Nỗi đau kia ngốc đã biến thành sức mạnh, biến thành động lực để ngốc bước qua những vết thương, dẫm đạp lên những vết khứa mà tiếp tục sống. Sống tốt nữa là khác anh à!. Anh biết tại sao không??? .....Ngốc mạnh mẽ là khi ..... ngốc bị cảm rồi ngất lịm đi, trong cơn mê man ngốc vẫn nghe thì thầm bên tai tiếng của mẹ:" Mẹ nè con!", trộn lẫn mỗi tiếng nói êm đềm của mẹ kèm theo đó là những tiếng nấc của ngốc. Nằm trọn lỏm trong đôi tay mẹ, nước mắt của ngốc được lau bằng vuốt ve của người anh, trái tim ngốc được sưởi ấm bằng tình cảm gia đình ấm áp của tất cả những người thân bên cạnh ngốc....
....Ngốc mạnh mẽ là khi trong một buổi sáng hôm nọ, Ba ngốc chợt tái bệnh, và rồi ngốc không khóc, nhưng rồi....ngốc mạnh mẽ, ngốc gạt nhanh những giọt nước mắt yếu đuối, thay mẹ lo toan mọi chuyện.....gọi xe cấp cứu, rồi chuyển viện cho Ba.....mà không có anh của ngốc ở nhà!
....Ngốc mạnh mẽ ...là khi....ngốc lặng thầm trong một góc tối ở phòng ngủ và nghe tiếng anh của ngốc hỏi :" Út nó đâu rồi mẹ, nó còn sốt hay mệt gì nữa không?", Ngốc nghe thế, nước mắt ứa ra rồi chợt tắt lịm, ngốc sẽ không khóc, không bao giờ khóc như thế.... Chỉ xin anh, hãy để ngốc khóc một lần này nữa thôi, chỉ hôm nay thôi....
....Ngốc mạnh mẽ là khi ....khi ngốc nhớ lại cái lần anh của ngốc bị bệnh, lời trăn trối của anh đã được ngốc gật đầu và hứa như một lời nguyền....rằng ngốc hãy mạnh mẽ, ngốc là đứa con có hiếu, nhà chỉ còn mỗi Ba, mỗi Má thôi....cố gắng mà báo hiếu....lo cho Ba, Má thay anh....!!!!! 
.....
Ừm thì ngốc mạnh mẽ, giờ đây....ngốc mạnh mẽ lắm anh à....Tuy chưa thể xóa nhòa đi những kí ức mờ nhạt của anh và của ngốc, tuy chưa có gì là sâu nặng nhưng cũng rất khó lãng quên.....Ngốc đã mạnh mẽ, đã tìm quên anh bằng cách tự tạo cho mình sự bận rộn, thật sự bận rộn.....ngốc phải học lại một môn, đấy là điều để ngốc nhớ và nhủ thầm "vấp ngã từ đâu, thì đứng lên từ đó...", động lực của ngốc đơn giản thế thôi....! Ngốc sẽ học thật tốt kẻ từ hôm nay....
...
Giờ ngốc thật sự bận rộn, bận rộn đến nỗi ngốc quên cả giờ gọi về cho Ba, ngốc xin làm thêm trong một nhà hàng, mà nơi đó, chỉ thật sự những giây phút ở đó, ngốc mới thấy trái tim nhỏ bé của mình không bị lạc loài, và tâm trí thật sự ngơi nghỉ, thôi không nghĩ về anh nữa.....
....
Ngoài thời gian làm việc ở đó, mỗi tối sau 11h30, ngốc tham gia lớp học trực tiếp trên internet, được một người quen giới thiệu. Ngốc lại đọc mấy lời comment và bắt đầu tập tành viết lời bình, nhất định sau này ngốc sẽ là một chuyên viên tư vấn tình yêu, hôn nhân, gia đình.....Nhất định....những gì ngốc muốn...ngốc chưa bao giờ không thực hiện được.....dù một năm, hai năm, năm năm, mười năm....thậm chí vài chục năm nữa....ngốc vẫn muốn thử sức... Nhất định sau này, khi ta gặp lại nhau, khi anh gặp lại ngốc, ngốc sẽ ngẫn cao đầu, sẽ tự hào mà nói rằng,....ngốc vẫn ổn anh à! "Vẫn ổn nhất là từ khi anh bắt đầu xa em, từ khi em đau và em đã dẫm đạp lên những nỗi đau mà sống.....".... Nhất định, nhất định.....ngốc thật sự quyết tâm...!!!
....
Nếu sau này, anh chợt bắt gặp hình ảnh một "tình iu" của anh khác hẳn ngày nào....Đừng bất ngờ anh nhé! Đời đã dạy cho ta phải mạnh mẽ, và sống phải có chút nhẫn tâm...nhẫn tâm cũng chính như khi anh đã nhẫn tâm bóp nát trái tim bé nhỏ của ngốc, nhẫn tâm khi anh đã biết sự ra đi của anh sẽ làm ngốc hụt hẫng, và thậm chí chính anh, chính anh cũng đã bảo rằng...chẳng biết ngốc có thể vượt qua được hay không...mà anh vẫn cứ chia tay.... Mình kết thúc ở đây nhé!....Ngóc sẽ học cách nhẫn tâm....Nếu một ngày, một ngày ngốc thật sự trở nên như thế, và anh hỏi ngốc? vì sao ngốc lại trở nên như thế? Ngốc sẽ trả lời....ngốc học cách nhẫn tâm đó từ anh....!!!
....
Kết thúc trong thanh thảng, trong nhẹ nhàng của ngốc...., kết thúc trong những yêu thương đã hằn sâu thành những vết máu, những vết thương không bao giờ nguyên vẹn. Kết thúc một cuộc tình....để bắt đầu một "Ngốc" mà không bao giờ ngốc nha anh.....!!!
....
Mong anh hãy mạnh mẽ, hãy lý trí.... mà sống! Đừng bao giờ phạm sai lầm với ai như đối với ngốc..... Nếu ngày nào đó, ngóc thật sự thay đổi....ngốc không đổ lỗi rằng do anh, ngốc chỉ có thể nói với anh rằng "Sống ở đời phải nhẫn tâm", "Sống ở đời, muốn sinh tồn thì buột lòng phải mạnh mẽ...." Anh hiểu không!!!!
Nếu muốn nhìn thấy được cầu vòng, thì phải biết chấp nhận những cơn mưa....
...

Muốn đưa tay hứng lấy ánh sáng mặt trời, thì ta phải biết buông đi những thứ không cần thiết mà tay ta đang nắm giữ.....

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Kỉ Niệm Một Chuyến xe Định Mệnh

Cô ngồi bên bàn học thoáng hình bóng anh ẩn hiện trong đầu, không biết từ khi nào anh trở nên rất quan trọng với cô, choáng hết tâm trí cô như thế! Cô thả hồn về kỉ niệm cũ, về lần đầu tiên mà cô và anh gặp nhau, anh hay bảo với cô rằng : " Định mệnh ta gặp nhau"....nụ cười in hằng trên đôi môi cô....
Cái nắng chói gắt xuyên qua hàng cây kẻ lá, những con người vồn vã ngược xuôi trong đó có một cô bé tóc để dài xỏa chấm lưng đứng bên đường dưới cái nắng gắt da, gắt thịt. Cô đón xe về quê trong những ngày đi học xa nhà. Chiếc xe mang biển số Gò Quao làm cô mừng tít mắt, "thế là cô gặp mai rồi!" Cô bảo thầm như thế. Cô loay hoay tìm cho mình một chỗ ngồi thì chợt hình ảnh một gã con trai trông rất quen mặt làm cô ngẫn ngơ " Sao giống bạn mình quá!", ánh mắt đi kèm suy nghĩ và hành động, cô bước đến ngồi cạnh anh như một điều hiển nhiên. "Bạn bè củ cơ mà!".  Cô hơi hồi hộp bởi chẳng biết cô lầm người giống người hay là người ta cố tình làm lơ.... Cô điên tiết, thấy giận ghê gớm, thầm trách " Gớm! Người gì đâu dễ quên quá!" "Đã vậy đay cũng chẳng cần hỏi hang..." , vậy là lắm lúc cô ném cho anh cái nhìn thiếu thiện chí..... Tiếng của anh khẻ khàng thốt nhẹ bên tai cô làm cô giật bắn cả mình, cô kịp giữ lại bình tỉnh chứ nếu không chắc làm tiêu điểm cho mọi ánh mắt nhìn.... Anh và cô hỏi thăm nhau, cùng trò chuyện với nhau, xem ra cả hai cũng vui vẻ và hợp tính gớm lắm....
Cuối cùng trước lúc chia tay, cả hai cũng có được số điện thoại của nhau. Và từ đó cô có thêm một người bạn....
....
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô gặp người lạ mà dễ dàng cho nhau số điện thoại như thế, nguyên tắc của cô sống rất đơn giản, cô không thích cái gì cũng theo sự áp đặt mà tất cả phải đến như một điều tất nhiên sẽ đến.... cũng như cô gặp được anh vậy! Cô lại cười, nụ cười thật ấm áp...
....
Thời gian cứ trôi như một con thoi vô tình không thương tiết, tuy cô và anh ở gần nhau, cùng học chung trong một thành phố, vậy mà rất hiếm khi cô và anh gặp được nhau, cà phê và tán gẫu. Cô biết anh là sinh viên vượt khó, anh vừa làm vừa học nên lắm lúc cũng muốn chủ động hẹn anh cà phê mà chẳng dám. Từ sau cái lần cà phê với anh sau lần gặp gỡ tình cờ ấy, hình ảnh về đôi mắt anh cứ cuốn hút lấy tâm trí cô, mà mỗi khi rảnh là cô lại nhớ tới... Người ta nói chẳng sai, đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn....Cô lại suy tư!
....
Anh là sinh viên luật ĐHCT, anh cũng có một ngoại hình khá điển trai, anh cao to, nhìn bờ vai anh chắt nịt, màu da xạm nắng vì gió bụi phong trần, song nó vẫn toát lên một vẻ gì đó của người đàn ông từng trải khi tuổi còn ở độ 20, xoáy sâu vào tim óc cô về đôi mắt lúc nào cũng đượm vẻ buồn rười rượi.... Cô thật sự quý anh, cũng chẳng biết từ đâu cô lại dâng trào cảm xúc như thế...Thầm cảm ơn chuyến xe định mệnh đã để cô và anh gặp nhau....Cho cô được quan tâm anh trong dòng suy nghĩ của mình như thế!
....
Ngày nối ngày cứ trôi, vậy là đã hai cái tết trôi qua, đã hai lần cô được nhận lời chúc mừng sinh nhật từ anh.....và.... đã biết bao ngày, bao phút, bao giây cô đã nghĩ về anh nhỉ? Cô thật sự không nhớ rõ.... Rồi cũng chẳng biết từ khi nào tin nhắn của anh dành cho cô mỗi ngày một nhiều thêm, cô luôn nhận được những lời quan tâm của anh dù rằng cô biết anh rất bận rộn. Cô luôn được anh chia sẽ mỗi khi cô buồn hay không được vui về các con điểm. Cũng chẳng biết từ khi nào cô đã bắt đầu tin vào duyên số....
.....
Chắc có lẽ để cô tin vào định mệnh, vào duyên số an bày do trời đất khiến xuôi chính là vào một ngày mùa đông ấm áp đã được ghi lại bằng những dòng cảm xúc trong quyển nhật ký của cô.... Cô mơ màng lướt mắt nhìn lại....


".... Một ngày mùa đông, đêm noel... đã tới, cô tủi tủi khi mình vẫn cô đơn, nhìn xung quanh bao cặp đôi trai gái tay trong tay cùng những vòng xe cuộn tròn trên từng ngõ phố... Cô bâng khuâng nhận ra mình thật cô đơn bởi cái tính kén chọn của mình. Rồi cô cũng nhận được một lời mời của một người bạn, hai người ghép lại thành một đôi mà được cô ví von là "một đôi đũa lệch", "một cặp so le trong". Nhìn vào có ai biết họ không phải là một đôi hoàn hảo đâu, cứ ngỡ họ là của nhau cơ chứ! Ngồi sau lưng anh cô cũng cảm nhận được hơi ấp từ người anh, tuy đó không phải là hơi ấm của hương tình bén đượm nhưng ích ra cô cũng cảm nhận được sự quan tâm của anh, chính hơi ấm của anh làm cho cô hiểu sâu sắc hơn điều đó. Anh bị sốt, sốt rất cao, thân người anh tỏa nhiệt của cơn mê mê tỉnh tỉnh, gần 40 độ. Vậy mà anh vẫn chìu ý cô, đưa cô đi thực hiện hết ước mơ này tới ước mơ khác, chở cô đi rong rủi trên những nẻo đường giăng đèn ngang ngang dọc dọc, rồi thì thầm vào tai cô một câu khe khẻ, "giáng sinh vui vẻ, em nhé". Uhm thì giáng sinh của cô chỉ là như thế, chạy nhong nhong ngoài đường, tấm mát trong cơn gió lạnh đêm noel, tấp vào một quán ăn ăn những món thật cay và thật nóng, nhưng cô vẫn thấy ấm lòng khi được mở món quà noel, không phải vì cô vui vì được nhận quà, mà vì anh luôn thực hiện đúng nghĩa vụ của một "người yêu" dù không phải thật và cũng không thật sự cần thiết, anh quan tâm cô như những đôi tình nhân thật sự, hơn thế nữa cô còn hạnh phúc khi..... "Ấm áp không phải là bạn đóng của và chui tọt vào chăn ấm mà là khi bạn mở toang cửa sổ nhìn ra bên ngoài chắc chắn sẽ có điều thú vị làm sưởi ấm trái tim bạn. Ấm áp không phải là khi bạn mặc một lúc hai, ba cái áo ấm mà là khi bạn đứng trước gió lạnh từ phía sau có ai đó khoác lên cho bạn một tấm áo. Ấm áp không phải là khi bạn dùng tay xuýt xoa mà là khi ai kia khẻ nắm tay bạn. Ấm áp không phải là khi bạn nói "ấm quá" mà là khi có người nói với bạn rằng " Có lạnh lắm không?". Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt mà là khi có ai đó khoác lên vai bạn thật khẽ cái choàng tay. Và ấm áp là khi mà thử qua cái lạnh ùa về có ai đó khẻ thầm vào tai bạn " Chúc một mùa đông ấm áp, một mùa giáng sinh vui vẻ, an lành, hạnh phúc...".... khẻ thầm vào tai cô. Chỉ thế thôi nhưng đối với cô đó chính là đêm giáng sinh cô trải qua ý nghĩa nhất với một người hiện tại chưa ý nghĩa.....

Bạn có tin được không????...."
Chủ nhật, ngày 25 tháng tư năm 2012....
....
Đây chính là những dòng tâm sự của cô khi được đi chơi cùng ah như thế, mãi mãi anh sẽ không bao giờ biết, vì những niềm vui của cô chưa thật sự thể hiện trên đôi mắt, chưa thật sự biểu lộ ra vẻ ngoài của cô....anh sẽ chẳng bao giờ biết được....cô yêu anh, yêu đến nhường nào....

Nhạy cảm hay chưa tin????




Liệu một ngày nào đó bạn chợt phát hiện ra người mình yêu không thật sự yêu mình mà vẫn nhớ về một hình bóng khác? Liệu một ngày nào đó bạn chợt nhận ra rằng mỗi khi đi bên bạn người bạn yêu luôn nhớ về hình bóng cũ, và liệu một ngày với những điều tồi tệ xảy ra .... bạn sẽ như thế nào?
.....



Hôm nay tình cờ nó đọc được một mẫu chuyện rong chuyên mục tâm sự đọc giả mà Cô đã gửi cho nó xem, nó ngây người ra mà chẳng biết mình đang suy nghĩ điều gì.... Câu chuyện là chuyện đời của một người cô gái, đang học năm thứ 4 đại học ngoại thương.... Cô ấy cũng khá xinh và cũng được nhiều cái đuôi đeo đuổi, làm quen.... Cô thuộc loại người kính đáo tình cảm, cũng là một cô gái đoan trang nết na không phóng túng trong những ngày tháng xa nhà đi học. Rồi một ngày đẹp trời, tình yêu đã đến với đời cô, cô quên một chàng trai tuấn tú học cùng trường, tình yêu đến nhanh như tia chớp, cô lao vào yêu như điên như dại. Yêu nên cô trao cho anh cả đời con gái, say đắm trong mật ngọt tình yêu cô đâu biết cô đang ngậm vào trái đắng. Cứ tưởng hạnh phúc mỉm cười với cả hai, nhưng không ngờ tình cảm của cô dành cho anh đổi lấy bằng hai từ "thay thế". Anh thú nhận rằng anh không quên được mối tình đầu, cũng chưa bao giờ anh quên người con gái kia. Trái tim nhỏ bé của cô vụn vở, cô nghe mưa đổ ập xuống đời giông bão khi giữa trưa hè nắng chói, nước mắt mặn đắng nơi khóe môi, cô lao xe chạy như một người mất trí....
....


Cuộc đời tươi đẹp bổng chốc tối đen, năm thứ 4 đại học ngoại thương đang rực rở chào đón....Tình yêu làm cô chết lặn nửa tâm hồn... Cô không thể tốt nghiệp khi trái tim mình quá bị tổn thương, những giọt máu không ngừng tuôn chảy xoáy sâu vào tâm can vì một con người phản bội. Liệu có anh chịu được cảm giác mình mang tên là người "thay thế"? Liệu có ai chịu được cảm giác mình chia sẻ người mình yêu cho một người khác? Cô hỏi thầm và tự trách mình khờ dại quá!....Yêu mù lòa và đau khổ cũng thật ngu ngốc!
....


Cô bảo lưu kết quả hơn một năm, cô lao vào những cuộc đời bất hạnh, cô hay đi công tác từ thiện, vào các trại mồ côi để giúp đỡ các em, cô đi làm bất kể thời gian, giờ giấc để có thêm thu nhập, nhưng cái chính là cô muốn mình phải thật bận rộn để đừng bao giờ nghỉ đến anh - một con người bội bạc... 
...


Cứ ngỡ thời gian sẽ là phương thuốc nhiệm màu giúp cô xóa đi kí ức đau thương và làm mờ vết thương cũ. Nhưng tim tan nát lại càng rướm máu bởi vết thương ngày nào nay được anh khuấy sâu thêm, nhìn anh tay trong tay người tình nhân cũ, nước mắt cô lại rơi.... Đôi mắt chợt long lanh những tia lửa, cô quyết lòng không vùi dập tương lai vì người đàn ông ấy, họ không xứng đáng, nghĩ thế cô tiếp tục việc học của mình và cô đã thành công....
....

Ra trường với mảnh bằng tốt nghiệp hạn ưu, nhan sắc lại xinh đẹp, cô cũng rất được lòng khi giao tiếp với mọi người xung quanh, bước đầu tạo dựng sự nghiệp làm hình ảnh của anh mờ nhạt dần trong tâm khảm trái tim cô bởi những thành công mang lại, cô nhanh chóng được lòng mọi người, chỉ trong 3 năm cô đã là trưởng phòng kinh doanh của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài.... Đồng nghiệp không ít người đem lòng yêu mến cô, trong đó có một anh tên Tùng. Anh ấy là trưởng phòng nhân sự cùng công ty, rồi cái gì đến cũng đã đến....
...

Mưa dầm thấm đất, ông bà mình nói chẳng sai. Sau khi kết thúc mối tình ấy, 8 năm, đã 8 năm cô phấn đấu miệt mài, 8 năm trời để có thể quên anh và cô đã kết thúc sự đau khổ ấy bằng một lễ cưới thật long trọng. Đi bên cô là người đàn ông kính cận điển trai, công thành danh toại. Anh ấy đã xoa dịu nổi đau của trái tim cô từng ngày, từng ngày và thay vào đó và một tình yêu mãnh liệt, nồng cháy.... Cô đã vượt qua chuỗi ngày đau khổ của mình bằng tình cảm của anh....như thế đấy....
....


Đi bên anh, cô tươi cười nhưng vẫn có một cái gì đó buốt giá con tim..... Song cô quyết lòng gạt hình bóng cũ ra khỏi tim mình và yêu người đàn ông đang hiện diện trước mặt cô - người mà cô gọi là chồng mãi mãi....
.....

Thấp thoáng phía xa xa, có một chàng thanh niên tuấn tú, nép bên lề hạnh phúc của đôi vợ chồng son. Không ai khác hơn đó chính là người đàn ông đã làm tim cô tan nát ngày trước. Nhưng bây giờ đối với cô, anh chỉ như một cái gì đó, như áng mây mù che lắp cuộc đời mình, càng nghĩ lòng càng thầm cảm ơn chồng đã cho cô một bờ vai vững chắc suốt đời mà cô chẳng cần giành giựt với bất cứ ai.... Cô nguyện với lòng sẽ chung thủy và hết mực yêu thương Tùng, còn anh, đối với anh giờ đây cô chỉ xem như một điều hiển nhiên trong cuộc đời cô mà tiếp bước.....
....

Đây là câu chuyện nó đã đọc được cách đây gần 2 tháng. Và bây giờ nó chính là một nửa của nhân vật cô gái kia....vì hiện tại nó vẫn chưa vượt qua được quá khứ, chưa thật sự quên anh, chưa tìm cho mình động lực nào sống cả, cũng như chưa từng nghĩ là mình sẽ quên được anh...trong tim....

....

Có thật sự hạnh phúc sẽ mỉm cười với ta như thế không? Nó trầm ngâm rồi tự hỏi lòng mình? Chắc gì mình sẽ quên được anh giống như cô gái ấy! Chắc gì mình đã làm được điều vĩ đại như thế đây??? Càng nghĩ....nó càng đau, sao người con gái ấy giống mình quá thế không biết. Có thế ta mới biết trên đời này vẫn còn rất nhiều những cuộc tình tương tự, đẫm đầy nước mắt như thế....Anh không phải là trường hợp ngoại lệ trong cuộc đời này đâu....
...Hãy cố gắng mạnh mẽ lên nào nó nhé! Lại một ngày nhớ anh đau khổ!....


Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Đau....lắm anh biết không????

.....


Hai hướng đi, hai cuộc đời, hai lối rẻ....
Nó thầm hỏi tại sao???.....lại như thế...???Hỡi anh???
....
Hôm nay dặn lòng không được khuấy động cuộc sống của anh, nó chỉ biết móc điện thoại ra rồi xem xem....những dòng tin đau lòng ấy....lại cất vào....nó đang cố gắng quên anh biết không?
Chắc anh làm sao biết được, lòng nó đau như thế nào.... nó bỏ học mấy hôm rồi, báo cáo gì nó cũng mặc, luận án cho đề tài thực tập nó cũng không màn, nó chỉ biết mình cô đơn, tuyệt vọng, mất cả sức sống, và muốn chết....



Nhưng rồi nó lại nghĩ đến giọng nói của anh, rằng khi nó không thể vượt qua được sự thật đau lòng này thì anh sẽ đi tu.... anh sẽ không bao giờ yêu và không bao giờ tha thứ cho mình??? Anh ray rứt, anh khốn khổ, anh mệt mỏi...vậy mà anh vẫn cứ làm....Anh làm tim nó thoi thóp hết lần này đến lần khác!....
Làm sao để quên anh, làm sao để tìm lại giây phút bình yên, làm sao để lấy lại được nụ cười ngày trước. Ai cũng bảo nó có duyên, có nụ cười thật đẹp, ai cũng bảo nó được nhiều người yêu mến....thế mà mỗi mình anh lại không nhận ra điều ấy....anh kiếm tìm hạnh phúc cho mình với một con người khác....thật sao anh???

Có thật sự tốt hơn không anh khi anh quyết định rời xa em? Có thật sự tốt hơn không anh khi cả hai cùng đau chung một niềm đau thầm kín? Có thật sự an lòng khi dõi mắt theo những bước chân anh chỉ toàn là nước mắt nhạt nhòa của em? Có thật sự tốt không anh khi anh muốn kết thúc, thật sự kết thúc....??? Hay anh đang rất khổ tâm, hay anh đang rất buồn? Rất tuyệt vọng? Rất cô đơn? Đâu phải ai đi trước cũng đúng? Rằng ai đi trước cũng từng trải qua cảm giác của anh? Em biết rằng lòng anh như lửa đốt, tim anh cũng đau chẳng kém chi em,  và em biết chắc gì những khoảng lặng bình yên mà những khi anh cùng em trò chuyện....mọi người mà anh cho là đi trước thấu hiểu hết không anh? Anh đang dùng lý trí để cố đánh lừa trái tim anh sao? Như thế là tàn nhẫn với chính anh, với cả em nữa anh biết không? 
Em đã quá mệt mỏi rồi, em tìm đến cơn mơ trong những viên thuốc ngủ, em cũng đã từng....có ý định thu mình lại và xếp quá khứ ngủ yên....chẳng ngày nào mà cái ý nghĩ điên cuồng ấy cứ thôi không quay quắc trong đầu em, nó như đang khiêu khích, như đang thách thức, như đang géo gọi em đến bên cánh cửa của tử thần....
Em đau ! Cơn đau khó lòng lột tả hết được khi mà anh cứ mãi im lặng như thế! Anh biết không? Em đợi mãi, đợi mãi, đợi anh trong mỏi mòn từng hơi thở, khi nước mắt em nhạt nhòa tuôn trào xuống má, xuống cầm, bổng.... em giật mình khi có tiếng chuông tin nhắn, em quẹt nhanh nước mắt, ngồi bật dậy như cái lò xo,  tin nhắn làm tinh thần em sống lại, hiện trên màn hình số điện thoại cuối là số 781. Trời ơi, anh có biết đâu lúc đó tim em như ngừng đập, em không thể tin nổi vào mắt mình nữa, tay cầm chặt chiếc điện thoại như sợ ai đó cướp mất đi.....như thượng đế mang anh ra xa cuộc đời em, tay còn lại, em dụi mắt liên tục, cố xua đi những hình ảnh thuộc về không thật và em vẫ thấy số điện thoại 781....nhưng chẳng phải là anh....Số của một người khác, số vietel nhưng 11 số. Thế là lại tin, thế là hi vọng và thế là thất vọng đến tột cùng....nước mắt lại giàn dụa tuôn chảy thêm....em biết làm sao bây giờ để thôi không như thế nữa...
Chẳng buồn đọc dòng tin nhắn đó từ ai, em cô đơn buồn dài tay mình áp trán, suy nghĩ và suy nghĩ.... Cứ mỗi lần đau nhất, cần suy nghĩ nhất em điều như thế....và rồi em lại thở dài....thở dài vì em vẫn chưa tìm ra lối thoát....
Cứ tưởng rằng sẽ quên nhưng lòng lại nhớ, cứ bảo lòng cứ nhớ để mà cố quên. Nữa muốn buông tay mà nữa như muốn níu lại, nửa đau lòng mà một nửa rất yêu.....
.....

Một nửa xa rồi một nửa ơi,
Một nửa đi rồi, một nửa chơi vơi.
Là một nửa mà chẳng là một nửa,
Một nửa xa rồi, một nửa đau.... !!!!


Nước Mắt Em Rơi....

Ghi được dòng cảm xúc "nước mắt em rơi" cũng là khi em đang khóc anh à. Ngồi một mình trong căn phòng em đọc đi đọc lại những dòng nhật ký, gậm nhấm những nỗi đau mà em đang nặng mang, em nhớ anh lắm....và đau rất nhiều vì ah...
Nhớ anh, để rồi mỗi khi nhớ anh em bật khóc, khóc bất kể ngày đêm, khóc bất kể khi nào. Em khóc, khi hôm nay buổi sáng thứ 2 kể từ khi anh nói ra sự thật đau lòng ấy, em đến trường, nhưng hôm nay em đổi chổ học, em học ở trung tâm trên đường Trần Văn Hoài, nhìn thấy con hẻm 15, lối vào nhà anh em lại nghẹn ngào, tim em nó làm sao ấy. Đứng mãi ở chân cầu thang, em lau không biết bao nhiêu là nước mắt, em đã cố bảo là hi vọng em sẽ vượt qua, sẽ cố gắng để anh yên lòng, thế mà em làm không được. Tuy xa nhau, tuy là anh muốn kết thúc, nhưng em nghĩ, chắc trong gian phòng bé nhỏ của anh, anh cũng đang dày vò đau khổ và lo lắng cho em, hay anh đang cố tìm quên đi tất cả bên men rượu, bên điếu thuốc lá, hay ly cà phê nhạt....
....
Xa anh chỉ mấy hôm thôi mà sao em nhớ anh quá, nỗi nhớ cứ quay quắc trong em, em đã trách mình, đã tự trách mình biết bao, em đã quá ít kỷ, quá nhỏ nhen khi làm anh thêm ngộp thở, em buộc anh phải suy nghĩ mọi thứ trong lúc anh đang mùa thi cử, em khờ quá phải không anh. Thật tình em không muốn, em xin lỗi anh. Mong anh hãy hiểu cho em, cái cảm giác anh mang lại sao mà nó đau quá, nó quá sức chịu đựng của em anh à. Lúc nào em cũng muốn ngã..... em chênh vênh..... lắm....!!!
Tại sao anh lại như thế chứ.... chỉ còn 1 môn nữa là em đã nghỉ học, sẽ chuẩn bị đi thi.... và làm đề tài thực tập, thế mà em đã nợ những 2 môn trong mấy hôm không đến lớp. Hưng ơi! xin anh một lần, một lần trong đời anh hãy gọi cho em, cho em một cơ hội để được quan tâm anh được không? Em biết trái tim anh cũng đau khổ cơ mà.....Anh đừng bóp chết cuộc đời em như thế.....
Em kiệt sức, mệt mỏi, bỏ học giữa buổi giải lao. Đậu xe trước con hẻm 15 mà nhìn mãi về một hướng. Em ước, được một lần nhìn thấy anh, được một ôm lại con người anh, một  lần thôi là quá đủ.....cho một đời em nhớ, một đời tiếc thương....
Buổi chiều em chẳng buồn đi học, nhưng nằm suy nghĩ, biết đâu em sẽ bắt gặp cái hình bóng em từng và rất yêu thương trên con đường ấy, thế là động lực mạnh mẽ thôi thúc em đến lớp. Đứng ngoài hành lang tầng 2 em cũng không quên dõi mắt về phía đó, nhưng em buồn, thứ mà em mong sao chẳng bao giờ em nhìn thấy, cái gì người ta càng ước thì lại càng khó có được trong đời...phải không anh???
Sáng nay, 9h có lịch hẹn với Bác sĩ, thế là em đã không đi, em bỏ tất cả.... đau khổ khi xa anh làm cho em chẳng thể nghỉ được điều gì tốt đẹp, chiều trên đường về lại bắt gặp một tai nạn giao thông và thế là em lại khóc....em quẩn trí thật rồi....
Và bây giờ em lại khóc khi nhớ đến đôi mắt buồn của anh, em cô đơn lắm anh biết không? em cứ đau nhưng cứ mong một tuần trôi qua, em cứ mong đến ngày ấy anh sẽ gọi cho em, sẽ đừng làm tim em tan nát, dù đó chỉ là một lời nói dối để em vượt qua lúc khủng hoảng tinh thần, để em có thể bước tiếp mà đi, tiếp tục chuyện học..... Những tâm sự mà em riêng mang, sẽ chẳng bao giờ anh biết.....
"Có thể. . . . . Sẽ không thể nào biết được. . . . lý do vì sao có một người YÊU anh. . .? Vì tình yêu thật sự không tồn tại lý do! Yêu - Đơn giản là Yêu...thế nhưng..... qua cách "họ" RA ĐI. . . ta sẽ hiểu... Họ đến với ta vì điều gì...??".....Anh đã đến với em vì lẽ gì hỡi anh??? Đáng lẻ ra khi anh đến bên em bằng nụ cười, thì anh cũng nên làm sao để khi anh ra đi khỏi cuộc đời em, đừng để em khóc chứ! Anh chỉ nghĩ cho anh, anh mong anh học tốt, anh muốn mình chấm dứt, muốn xa em. Vậy còn em? Có bao giờ anh nghĩ điều đấy sẽ hoàn toàn làm thay đổi cuộc đời em????...."Giết chết em???
....

Tối hôm trước đi xem phim, em lật đật nhớ lại cái ngày anh  và em hẹn hò, xem phim trong trường anh. Lúc anh nắm tay em sao mà nhẹ nhàng, sao mà hạnh phúc đến thế dù đôi tay em không mượt mà, không mềm mại như người ta.....Em cảm nhận được sự đấu tranh tư tưởng của anh khi làm cái điều ấy, nắm lấy tay em. Vậy thì anh có bao giờ đấu tranh tư tưởng vì cái điều phủ phàng hôm nay không anh? Anh là người nắm tay em rồi cũng chính anh, anh buông thỏng tay em để em hụt hẫng...
....
Hồi nhỏ. Em giả vờ khóc để rồi đi ngủ. Còn bây giờ, em giả vờ ngủ rồi lặng lẽ khóc.....một mình anh có biết không?
....

Tàu điện ngầm, 5 phút 1 chuyến. Xe bus, 15 phút 1 chuyến. Sinh nhật, mỗi năm 1 lần. Còn tình yêu thật sự , có lẽ mỗi đời người chỉ có 1 lần. Bị lỡ 1 chuyến xe, ta có thể đợi để đi chuyến xe kế tiếp. Nhưng nếu bỏ lỡ 1 người thì có lẽ mãi mãi trong đời ta sẽ không bao giờ tìm lại được....anh đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa???
....
Ừh thì em...vô tâm. Ừm thì em vô tình. Ừm thì em vô cảm. Nhưng không ai biết rằng....thực ra em đang sợ. Sợ lắm cái cảm giác bị bỏ rơi. Sợ lắm khi nghĩ mình mất nhau mãi mãi. Sợ lại bị tổn thương lần nữa và lần nữa anh cũng bị tổn thương............... Bởi thế em sẽ luôn cười... Đơn giản vì... Em không cho phép bản thân được khóc trước mặt mọi người và trước mặt anh như thế.... Em sẽ cố gượng vui... Đơn giản vì.... em chẳng muốn anh lo cho em thêm. Em rất muốn gọi cho anh và bảo rằng : "Em ổn anh à", để anh được an lòng! Nhưng sao với em mọi thứ thật khó khăn...
...
Đôi khi em thấy sợ cuộc sống, và chưa bao giờ sợ như lúc này anh ạ! Con người ta quá toan tính, thủ đoạn để đạt cho được cái mà họ cần. Con người ta quá ư gian dối vì thú vui để khiến ai đó đau mà họ chẳng buồn nghĩ đến cơn đau mà người khác đau thế nào. Sự che đậy đằng sau một con người dù có thận trọng đến đâu nó cũng sẽ thuộc về sự thật... và sự thật là em sắp mất anh....., Em không nghĩ em lại chọn lằm người, và yêu làm anh như anh nói. Em cũng không nghĩ anh là người không đáng để em yêu, không xứng đáng với tình yêu cảu em nữa. Ừm thì em biết anh đã nói dối những khi anh đi nhậu mà bảo rằng không. Ừm thì anh đã nói dối anh không bao giừ hút thuốc mặc dù anh có lần anh vẫn hút, mặc dù anh đã bảo rằng đừng bao giờ nhắc lại quá khứ, quá khứ hãy để nó ngủ yên đi em mặc dù chính anh là người trằn trọc, thao thức từng đêm vì nó... nhưng em tin, tin là anh sẽ vượt qua được chính anh mà phải không anh, anh sẽ vượt qua tất cả để em và anh được bên nhau như lúc đầu....
...



Anh có biết không? Buổi chiều đi học em đã....Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ tười. Giả vờ không nghĩ, cứ giả vờ thôi. Giả vờ vui khi đang buồn tủi. Giả vờ cười khi nước mắt đang rơi....
....
Hiểu nhau đâu phải nói nhiều, yêu nhau đâu phải một sớm một chiều bên nhau. Xa nhau mới biết lòng đau mà chung thủy. Cố đợi chờ mới biết giá trị của tình yêu. Em hứa em sẽ cho anh có thời gian suy nghĩ....một tuần, một tháng, 1 năm hay nhiều năm nữa...em cũng chỉ yêu duy nhất mình anh và đợi anh....Hãy đừng buông tay khi còn muốn níu giữ nha anh....
....
Em sẽ không gọi cho anh, không nhắn tin cho anh nữa.... đơn giản vì em muốn anh được thanh thản, nhẹ lòng hơn, đơn giản vì em muốn anh vui, đơn giản vì em chỉ mong anh cười.... đơn giản vì tình yêu của em dành cho anh là như thế....
....
Nhưng không gọi không có nghĩa là quên, không nhắn không có nghĩa là không nhớ đâu anh biết không.... em cũng đang đấu tranh lắm mới có quyết tâm và không bao giờ cầm điện thoại nhứ lời em hứa....Tuy là đau, nhưng em sẽ cố.... Anh ơi, hãy mạnh mẽ lên, vì em, vì đời anh tươi đẹp và vì người mẹ hiền anh hết mực yêu thương....mà em cũng rất kính trọng...
.....
Khi con người ta cận kề cái chết, điều họ suy nghĩ trước lúc ra đi là gì? Anh có biết không? Riêng em, em cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi mỗi khi cầm lọ thuốc nho nhỏ.... em đã nghĩ về một thế giới bên kia.... hẵn sẽ rất lạnh lẻo, rất cô đơn khi không có anh, hẵn sẽ u tối như cuộc đời em u tối như lúc này, cô đơn hơn cả bây giờ, em đã nghĩ, nếu như em chết đi, thì đến một lúc nào đó có ai đó lại làm tổn thương trái tim anh, lại làm anh đau lòng, khi ấy em muốn lau những giọt nước mắt cho anh, cho anh một bờ vai bé nhỏ để tựa, cho anh khoảng lặng mà bình yên, nếu như em thuộc về  một nửa thế giới bên kia và không thuộc về hiện tại, liệu em có làm được gì cho anh không? Em chỉ nghĩ bấy nhiêu thôi.... em sẽ làm tất cả vì anh, làm tất cả để anh hồi tâm chuyển ý....anh biết không???
....
Rất mong một dòng tin nhắn chúc em ngủ ngon, chúc buổi sáng tốt lành em nhé, một tin nhắn chợt đến giữa buổi trưa oi nòng, anh nhớ em..... Em lại khóc....
....
Em yêu anh, tình yêu vô vọng của em ạ.....




Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Xin Anh Hãy Cho Em Một Điều Ước....



Cả buổi tối hôm qua và cho chiều hôm nay, nó cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống không biết bao nhiêu lần…nó ao ước anh nhắn cho nó 1 tin ngắn ngủi thôi cũng được, để nó còn biết được là nó vẫn chiếm chút vị trí trong suy nghĩ của anh, dù suy nghĩ ấy có là thoáng qua đi chăng nữa…..
Cả ngày hôm qua nó không đến trường như mọi ngày khác, nó ngán ngẩm mọi thứ, tụi bn gọi cho nó, bảo đi xem phim, nó cố lếch đầu lê cái thân mệt nhoài ra đường với đôi mắt sưng húp. 20h30 , 4 đưa về, nó buột miệng, đi nhậu đi, nó cũng muốn nếm cảm giác giải thoát phiền não bằng men rượu như thế nào. Nó uống, uống như điên dại, rồi nó khóc, mấy đứa bạn lo lắng, nhưng biết tính nó, cản nó không được đâu nếu điều đó mà nó muốn thực hiện. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó uống 8 chai bia, tìm quên anh trong chất cay, men đắng…..nhưng càng cố quên cái hình bóng ấy, cái con người mang tên Hưng sao mà quá khó, nó chỉ thêm đau….
Nó về, té đau lắm, nó khóc….. nhưng quyết lòng không làm phiền anh, không được gọi, cũng không được nhắn tin cho anh, nó mệt mỏi, chạy vào nhằm tắm, đâu ai biết nó có tắm nổi đâu. Không phải vì nó say, mà là nó đang khóc! Khóc trong âm thầm, lặng lẽ…khóc mà chẳng ai biết….dù anh có thấy nước mắt nó rơi, hẳn anh cũng không bao giờ biết nó đau như thế nào????
Chị nó đập cửa rầm rầm. Nó bước ra, chị cố quay đi thật nhanh như đừng để nó thấy cái gì đó trong mắt chị, nó làm mọi người xung quanh nó lo lắng cho nó đến thế sao? Tất cả mọi người ai cũng nhận ra sự khác thường của nó khi cả 1 tuần bỏ học. Hôm nay, không hiểu sao Ba gọi cho nó lúc 5h45, thức dậy đi ăn sáng rồi đi học đi con, rồi 6h15 Thầy nó gọi, con yêu à, con đến trường nhé. Và đến 6h45 nó mới tắm xong, một người anh cũng gọi, đi học đi Heo …… bước vào lớp, đôi mắt của nó không thể giấu nổi buồn đi đâu được, nó nói chuyện, nó cười, cái cách cười tưng tửng, thầy dạy hôm nay cũng tò mò, em mất ngủ à. Nếu mệt, thì em về nghỉ ngơi đi. không em không mệt, em chỉ không muốn học thôi. Lần đầu tiên nó nói mừ không suy nghĩ. Nhưng thầy không giận, giờ giải lao, thầy xuống bàn nó, kéo chiếc phone tai mà nó nghe nhạc ra, hỏi nó : Em có sao không???? Em gặp chuyện gì rồi???? Thầy rất quan tâm nó….nó thinh lặng, một lúc lâu nó bảo, em cần yên tĩnh, thưa thầy….thầy bước lên vị trí của mình…..nhìn nó lặng im….
Ngày hôm qua, Thầy Hiếu, ở tận SG khi thấy dòng trạng thái trên yahoo của nó online, kết thúc thôi…..dù rất đau….nhưng… Bình yên anh nhé! Thầy đã bỏ việc, đã offline và đã ra đón xe đò để xuống với nó. Thầy không chạy xe máy về vì thầy sợ lâu. Sợ để nó một mình, 3 tiếng sau thầy đã có mặt ở bến xe, thế là thầy bắt nó đi ăn, nó cố nuốt được đúng 1 muỗng canh cho thầy vui chứ chẳng thể nào ăn nổi….nó ngồi môi nói mà mắt lơ đảng nhìn xa xăm: Con bỏ học 8 buổi rồi, con cũng không nộp bài, ngày mai là kết thúc môn, chắc con bỏ học…..nói xong nó lấy tay chóng cằm, lắc đầu và buôn tiếng thở dài như cố xua đi điều gì đang lởn quởn trong đầu nó, thầy lo lắng rồi đứng lên, gọi tính tiền và thầy lôi nó lên xe….nó cũng chẳng buồn hỏi thầy đi đâu, làm gì. Thầy chạy vòng vòng rồi cuối cùng rẻ vào một quán cà phê. Happy 4. Thầy chọn 1 chổ cà phê và bắt đầu lôi chiếc máy tính ra thầy bảo: Đề tài của con là gì? Thầy sẽ giúp cho con….Nó nhìn thầy, ưa ứa nước mắt, nhưng thật nhanh, nó cười , cố kìm nén cảm xúc đau lòng sắp trực trào vở òa trong nó. Nó nói, rồi thầy làm, mắt nó chăm chăm vào màn hình, đầu óc nó tưng tưng đến nổi quên nhận ra thầy đã rất mệt mỏi, mồ  hôi đầm đìa từ trán xuống bả vai vậy mà thầy vẫn làm bài cho nó và chóc chóc lại nhìn nó, con à, con cần bờ vai để tựa, thì con hãy tựa vào vai thầy, đừng gục ngã nghe con. Bất giác, nước mắt nó rơi….Thầy lại im lặng….Cái không gian nghẹt thở, chật nấc người sao chẳng có một người dành cho nó…nó cô đơn quá….
Tại sao? Tại sao mọi người ai cũng quan tâm nó? Tại sao chỉ mỗi anh là bỏ mặt nó? Tại sao chỉ mỗi anh là không nhân ra sự khác thường trong nó….. ngồi tận 4h15 nó đưa thầy ra xe về SG. Thầy cũng bảo, nếu con muốn, thầy sẽ ở lại với con, nghe con tâm sự. Nó bảo: Không! Con ổn mà thầy…. Thế là nó lao xe như điên trên đường từ bến xe về. Một tiếng va chạm mạnh làm nó giật bắn cả người quay lại, suýt nữa, nó đã không câm vững tay lái. Đập vào mắt nó là hình ảnh một chiếc xe nằm sóng xoài trên mặt đường, một chiếc xe khác thì chỉ còn lại nửa bánh xe. Rồi in ỏi đâu đó xa xa tiếng còi vọng lại, còi xe cấp cứu. Nó thấy người đàn bà khóc thé lên, gào thét, giọng thiểu não, “Huy ơi, còn có làm sao không???” máu đỏ cả một bàn tay người mẹ, nó muốn ngất…. Nó thản thốt, tai nó bắt đầu ù lên, tim phập phồng nhô lên nhô xuống giữa lòng ngực, khó thở lạ….Đầu nó, len lỏi đâu đây mấy ý nghĩ điên rồ, trời ạ, cả tuần nay, lúc nào nó ra đường, nó cũng chạy xe thật thùy mị, kéo thẳng tay ga, toàn 70, 80 km/h, nó đang nghĩ, lỡ người nằm trên cái băng-ca ấy là nó thì mọi chuyện sẽ thế nào đây??? Ai là người đau lòng nhất? Anh có bao giờ khóc khi nó như thế không? Hay quay lưng đi như biết bao người qua đường vô tình khác…..Nó chợt nhận ra, mình chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi giữa một thế giới người thôi, dù mình có chết đi thì thế giới này vẫn thế, dòng người vẫn tấp nập lại qua, bầu trời vẫn sáng và sẽ tối lúc đêm về…..và chắc là anh cũng vô tình như biết bao con người, biết bao cái vô tình khác…. nó lại khóc, khóc cho gã con trai không quen biết, khóc cho chính bản thân nó đang trong bế tắt….vì anh.
….
“….Hưng ơi, nếu như anh đã nghĩ làm thế nào để em có thể vượt qua được hiện tại ngày hôm nay, thì sao anh không nghĩ động lực duy nhất chính là anh, là tình cảm của anh dành cho em chứ! Khi anh bảo anh sẽ suy nghĩ lại anh có biết em vui thế nào không? Nó là tia hi vọng cuối cùng để em sống và chờ đợi, dù sự đợi chờ này là mong manh và dễ vở như miếng thủy tinh rất mỏng, nhưng em vẫn muốn mình cố gắng đến gây  phút cuối cùng của cuộc đời em…. Nếu như anh nghĩ em hãy chuyên tâm vào chuyện học hành, thì sao anh không nghĩ hãy cho nhau thêm cơ hội, thời gian bao lâu em cũng có thể chờ mà anh, chờ để biết kết quả cuối cùng anh dành cho em, chờ để anh có thể chấ nhạn em. Nếu như anh có chút gì đó yêu em, quan tâm em, hẳn anh đã không tuyệt tình đến như thế rồi phải không anh???....”

Nó nhắc đến cái chết, sự ra đi và khoảng cách giữa hai thế giới. Gấu đã tát vào mặt nó một cái thật đau. Con điên! m nó đang điên mà gấu, và tốt nhất hãy để cho nó điên, để nó thôi đừng nhớ người, để nó buông tay người mà nó không hề hay biết người đã ra đi, để nó quên được người chính trong cái tiềm thức ngủ quên của nó mà khi nó biết mình tỉnh lại….nổi đau kia sẽ nặng nề hơn gấp bội….
Sao anh lại ra đi ngay chính trong lúc nó đấu tranh giữa bệnh tật một mình, sao anh ra đi chính ngay lúc nó sắp bước vào mùa thi, sao anh ra đi chính ngay trong lúc cánh cửa đường đời đang hé mở, khép hững hờ chờ đón …..mà nó không biết mình có đủ sức bước tiếp không? Sao anh ra đi ngay chính trong những cảm xúc của nó dâng trào, chính trong những nổi buồn không tênh đang dày xéo nó…..giết chết tâm hồn thơ dại của nó. Sao anh nhẫn tân dẫm đạp lên cuộc tình của nó, sao anh nhẫn tâm bóp nát trái tim yếu đuối, yêu anh đến khờ dạy của nó, sao anh không bỏ đi tính cố chấp mà cho chính anh cơ hội. Anh đã từng nghĩ là kết thúc hay tiếp tục mà anh? Vậy thì sao anh lại chọn cho mình con đường kết thúc khi mà nó hoàn toàn không muốn thế! Nó khát khao có anh bên đời, dù nó có làm một chiếc bóng phía sau một người, nó ước, anh và nó trở lại là của nhau như ngày nào…..Khó với anh lắm sao anh????
Nó rất yêu cái giọng nói trầm ấm của anh vang lên “tôi đi với bạn gái tôi”, anh đâu biết, mấy lúc ấy môi nó không thể khép lại, cười thật tươi của nụ cười hạnh phúc. Những lúc anh bảo anh nhớ em, tim nó như thắt nghẹn vì chính nó cũng như thế, cũng nhớ anh đến nao lòng….để rồi những lúc anh đặt lên má nó một nụ hôn, nó cười, nhìn anh âu yếm.
 Nó nhớ đến bài hát anh đã hát tặng nó lúc về nhà anh. Em không sao tìm, tìm cho ra ai bằng anh?” Anh đã biết thế mà sao anh bỏ rơi nó như thế, đã biết nó sẽ chẳng bao giờ tìm được bờ vai nương tựa và đủ làm lòng nó bình yên như anh……Nó ước, dù chỉ một lần, một lần anh suy nghĩ lại…..được không anh?
Thế là nó đã bỏ một môn rồi, nó không thể chú tâm khi anh đối xử với nó như thế….nó biết mình không nên làm vậy, không nên…..nhưng nó không thể chuyên tâm, thật sự không thể anh à!  ……
Nếu trên đời này, có 1000 hạt giấy để có được 1 điều ước, nó sẽ làm, và sẽ ước, một điều ước duy nhất thôi, một điều ước trong đời, cho nó mãi mãi có anh…..bên cạnh….dù chỉ một lần….

….

Ở phương trời xa xôi ngày tháng dần trôi vô tình.
Có khi nào dừng lại và anh nhớ.
Nhớ em như hàng ngày, lòng em vẫn luôn nhớ người
Nhớ như in nụ cười ngày gặp nhau.
Gấp 1000 hạt giấy để đếm tình yêu đông đầy,
Để em mơ về một điều ước.
Dẫu ước mơ chỉ là một mơ ước thôi nhỏ nhoi.
Rằng anh sẽ đến lúc sớm mai bình minh.
Ngày mai nếu lúc thức dậy và em thấy anh bên cạnh
 Thì em sẽ nắm lấy cánh tay hoài không buông.
Em sẽ vòng tay em và ôm lấy anh dịu dàng
Để từ đây không cho anh ngày nào xa em.
Ngày mai nếu lúc thức dậy và em thấy anh tươi cười
Thì em sẽ chẳng muốn ước mơ gì hơn nữa.
Em sẽ dành điều ước ấy riêng tặng anh
Nếu anh hứa sẽ mãi cầm tay em và bên em.”
Hạt giấy
 ……Nó ước….. ước được như thế biết bao? Liệu nó gấp được 1000 hạt giấy thì anh có về bên nó không? Thế thì một tuần, một tuần thử thách nha nó, một tuần cho anh, một tuần cho cả mi nữa…..Cố gắng gạt đau khổ thêm một tuần nữa…..cố lên! Cố lên nào!....Anh ơi, anh có thể cho nó một điều ước được không????

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Vỡ òa.......và kết thúc......!!!!



Lại một  đêm trôi qua nó mất ngủ, cứ mãi thế lại liệu nó gắn gượng được bao lâu? Đôi mắt nó mệt mỏi, mất hồn, không cảm xúc….. nó đã bỏ học mấy ngày nay luôn, không thể đến trường trong tâm trạng thế này được, thế là những buổi học và làm chuyên đề kết thúc môn học nó đã bỏ cuộc….Nó hận bản thân mình tại sao lại như thế????
Nằm cả một đêm, nó nhận ra đối với anh chỉ là sự dày dò, chỉ cảm thấy mang tội với nó mà thôi. Hoàn toàn chẳng có một tình cảm nào khác len lỏi vào trái tim anh được. Anh làm ơn đừng bao giờ tắt máy, đừng như vậy được không? Nó sẽ không quấy rầy anh nữa đâu, sẽ không nhắc lại nỗi đau của hai đứa nữa. với anh, nó chỉ là một người bạn và với nó, nó cũng sẽ cố gắng chỉ dành cho anh một tình bạn không hơn không kém thôi…. Thấy rõ tất cả những điều đó trong dòng tin nhắn buổi sáng gửi cho anh mà không báo cáo. Từ trước giờ anh chưa bao giờ như thế cả, nó chưa bao giờ gọi điện mà điện thoại anh trong tình trạng ấy! nó lo cho anh quá!.....
….
Nằm nghe bài hát “Quên Anh Bằng  Mọi Cách”, ừm, nó sẽ cố gắng thôi, nước mắt nó chảy dài….kết thúc nhé! Người tôi yêu cả cuộc đời, nó cũng sẽ kết thúc những gì gọi là đau buồn, tuyệt vọng, những gì gọi là…..nổi đau…. Anh! Bình yên nhé!....
...









Từ lúc anh vội đi, lãng quên em để quên một người, tình yêu như đùa vui, em nào hay lòng người gian dối. Thề thốt trên khóe môi, rồi cũng như thế thôi. Đành xa em để đến bên ai tìm một cuộc vui.
.....


Ngày tháng em lệ rơi, khóc bao đêm nhớ mong một người. Niềm đau đã dần vơi, em nhận ra mình không nên khóc. Phải quên anh bằng mọi cách, lúc trái tim anh giờ đã mất. Nhớ làm chi, khóc làm chi cho người vô tình....
....



Hạnh phúc đã quá xa vời, vì anh đi sẽ không quay lại, chỉ cồn em ở đây từng đem ngồi đếm sao. Một,hai, ba ngôi sao trên cao, em sẽ đếm cho đến khi nào trái tim em có thể quên được anh.

......

phải cố phải cố quên người, dù cho em vẫn yêu anh nhiều bởi vì anh giờ đây cùng ai thật ấm êm. Nhiều đêm khuya trong mưa cô đơn em đếm tiếng mưa rớt vô tận, đếm để không còn thời gian nhớ anh.... 
.....
một cảm xúc vở òa trong tim.....

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

Chênh Vênh Một nỗi lòng



Buổi trưa nhận được dòng tin là “cho anh ít thời gian suy nghĩ”. Hạn là một tuần. Nó  phấn khởi, chạy xuống nhà đánh răng, rửa mặt rùi mở máy lên ghi ghi chép chép cho bài tiểu luận. Đầu óc nó nhức như búa bổ mà nó vẫn cố gắng cầm cự đến 5h chiều, viết được đôi trang…..nó lại nhớ anh, chẳng biết anh thi cử thế nào? Thế là đánh vật với lý trí, mình có nên nhắn tin cho anh, có nên phiền anh mãi không hay để anh yên, để anh bình tâm lại…..suy nghĩ thế….nhưng có một cái gì đó thôi thúc nó, bắt nó phải làm…..nó nhắn tin cho anh….Khi một người bị đau, thì giường như nỗi đau này chưa vơi thì nỗi đau khác lại chòng chất, anh bảo cần 1 tuần suy nghĩ, mà khi chưa kết thúc 1 ngày thái độ của anh gần như nói lên được quyết định của anh…. Nó đau khổ quá….!!!
Trời ơi, nó phải làm gì để tâm hồn nó lắn lại, đừng mãi như thế này….. có ai làm ơn chỉ hộ cách cho nó không? Nó câm ghét bản thân mình, sao mà sống quá nặng trong tình cảm, người sống bằng tình cảm mà thiếu lý trí ngự trị thì sẽ rất khổ…. Nhỏ bạn nó để dòng trạng thái trên yahoo, “bạn tui ơi, cố lên nhé” nó đọc mà phát khóc, môi run lên bần bật, từng cơn nghẹn ngào…..
Đã mấy ngày bụng nó chẳng bỏ được thứ gì vào ngoài bờ môi nó nếm những giọt nước mắt mặn chát của nó rơi…. Tự kỷ ư? Sao nó lại như vậy? nhỏ bạn chạy qua thăm, 8 chuyện cho nó đỡ buồn, mà họ đâu biết khi nó càng nhận được sự quan tâm từ nhiều người mà mất đi sự lo lắng của một người nó càng hụt hẫng, đau khổ, tuyệt vọng hơn….
Dằn lòng lại nào nó nhé! Đừng bao giờ quấy rối cuộc sống của anh nữa….. hãy xem mi và anh là những mãnh vỡ trong cuộc đời này, những con người không có được tình yêu trọn vẹn, có duyên mà không có nợ…. nước mắt ơi, ta xin mi đừng tuôn nữa được không? Ta mệt mỏi lắm rồi, nước mắt cứ nhạt nhòa làm ta chẳng thiết sống nữa….. lòng ta đau hơn anh tưởng, hơn cả ta nghĩ và hơn cả mọi người xung quanh ta nghĩ….. liệu chết đi nó sẽ thế nào? Chắc sẽ không đau lòng, thôi không khóc nữa, một cách giãi thoát  tốt, nhưng nếu như thế thì đổi lại bao nhiêu người sẽ khóc, bao nhiêu người sẽ đau lòng vì ta??? Bao nhiêu người sẽ hụt hẫng vì ta….. Làm ơn , ai đó …hãy cho ta biết được không????
Dòng tin nhắn nó đã dốc hết sức lực tàn cuối cùng của mình mà viết “ừm.sẽ không bao giờ nói nữa. Mình dừng lại ở đây H nhé!”. Anh có biết là nó đau như thế nào không? Vậy là cái hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng loe lói đã vụt tắt, tắt lịm cũng như chính anh đã dập tắt đi cuộc đời của nó….
Anh T ơi, tự dưng giờ này nó lại nhớ đến anh? Gương mặt thiểu não của anh cứ vùn dậy trong tâm trí nó, vậy mà biết bao năm qua nó vô tư đến độ không chút xiu lòng khi nhìn thấy anh? Chắc là anh đau lòng lắm khi nó vô tình với tình cảm của anh như thế! Nó khâm phục anh, anh rất mạnh mẽ, anh vẫn sống và thậm chí vẫn sống tốt trước mặt nó….còn nó….nó sụp đỗ, nó muốn chôn vùi đi những kỉ niệm, chôn vùi đi quá khứ….và trốn tránh hiện tại đau lòng….. Nó xin lỗi anh rất nhiều, hỡi những người bất hạnh đã gửi yêu thương cho nó mà không được đáp lại, nhận nơi nó một lời chân thành tạ lỗi…..
Gấu ơi! Có lẽ mầy nói đúng. Chẳng phải là họ tức, họ giận vì bản tính của tao, mà thực sự họ muốn chia tay tao mầy à! Họ đã có chuẩn bị từ trước, họ đã nghe được những lời khuyên từ những người từng trải, họ không còn là tình yêu của tao nữa….. Gấu à, tao phải làm gì bây giờ đây???? Tao tuyệt vọng lắm, sao đối với chuyện của tất cả mọi người tao sáng suốt còn riêng chuyện của tao nó cứ tối như đêm 30 là sao???? Thượng đế ơi, người nghiệt ngã với con quá. Người tình cờ mang anh đến bên đời con, rồi người lại đẩy anh ngày một rời xa cuộc đời của con, để lại sau mỗi bước đi của anh, chính là những giọt nước mắt của con, cuộc đời con giờ đây toàn giông bão, toàn nước mắt…. Mẹ ơi, con muốn ôm mẹ vào lòng mà khóc quá, lâu rồi con gái mẹ không yếu đuối thế này, ngay cả những khi Ba của con ngã ngụy, sau lúc ấy lý trí con mạnh mẽ thế không biết, con gòng  gánh tất cả, con không quỵ lụy, yếu đuối như hôm nay….mẹ ơi con cần mẹ, con cần cái vuốt tóc của mẹ “thôi nào con gái, mạnh mẽ lên rồi mọi chuyện sẽ qua”….. cả nhà thân yêu ơi hãy giúp con gắng gượng mà bước tiếp, con sợ rồi mình sẽ ngã và mãi mãi ra đi….TRời ơi?? Tôi phải làm gì đây ông nói đi? Làm gì để ông để tôi bình yên mà sống tiếp????